1
Ta là tam tiểu thư của phủ Ninh Quốc nơi kinh thành, từ nhỏ đã được dạy cầm kỳ thư họa. Nhờ vào gia thế không tệ, ta cũng được người đời ban cho danh xưng “tài nữ kinh thành”.
Vì là con út, ta lại càng được trưởng bối yêu thương, cứ ngỡ cuộc đời này cứ thế mà trôi qua. Nhưng không ngờ, chỉ còn hai tháng nữa là đến lễ cập kê của ta, mọi thứ bỗng chốc thay đổi.
Hóa ra, ta chẳng phải nữ nhi của phủ Ninh Quốc, mà chỉ là một nữ nhi nông gia bị tráo đổi năm xưa vì lòng đố kỵ của một thị thiếp. Chớ nói đến việc phụ mẫu ta kinh hãi thế nào, ngay cả chính ta cũng không thể nào chấp nhận nổi. Làm sao có thể? Ta sao có thể là con nhà nông chứ?
Thế nhưng, ngẫm lại cũng có vài phần hợp lý. Dù sao từ nhỏ ta cũng chẳng giống phụ mẫu là bao, chỉ là chẳng ai ngờ rằng lại vì huyết thống.
2
Phụ mẫu lập tức sai người đi tìm nữ nhi ruột thịt, lại cặn kẽ giảng giải lợi hại cho ta hay. Chung quy lại, bọn họ nhất định sẽ tìm về nữ nhi thật sự của mình, cũng hy vọng ta có thể nhường lại thân phận tam tiểu thư.
Ta có thể nói gì đây?
Dĩ nhiên là gật đầu.
“A Nhụy, mẫu thân biết con chịu ủy khuất rồi, là mẫu thân có lỗi với con.”
Sao lại là ủy khuất chứ? Mười lăm năm qua, hết thảy những gì ta hưởng thụ, vốn không thuộc về ta. Nếu chẳng phải là tiểu thư phủ Ninh Quốc, ta đâu biết giờ này bản thân sẽ ra sao.
Như Hoa, nha hoàn hầu hạ ta từ nhỏ, từng nói với ta rằng nàng vì nhà nghèo, nuôi không nổi, nên mới bị bán đi.
Nghĩ đến đây, ta chợt cảm thấy bản thân đã may mắn lắm rồi.
Chỉ cần ngoan ngoãn một chút, dựa vào tình cảm mười lăm năm qua, ít nhất nửa đời sau của ta vẫn sẽ không quá tệ.
Thế nên, ta không thấy ủy khuất.
3
Sau khi trở về phòng, ta vẫn trùm chăn khóc thầm một trận.
Tại sao chuyện như vậy lại rơi xuống người ta chứ? Chỉ cần nghĩ đến không bao lâu nữa, vị tam tiểu thư danh chính ngôn thuận kia sẽ thuận lý thành chương mà sở hữu hết thảy những gì ta đang có, lòng ta lại quặn đau.
Mẫu thân dịu dàng, phụ thân thương yêu, ca ca, tỷ tỷ, tổ mẫu… tất cả đều không còn là của ta nữa.
Nhưng… vốn dĩ, những thứ đó chưa từng thuộc về ta.
Cả đêm ta trằn trọc không ngủ.
Ta sợ. Ta sợ nàng ấy sẽ hận ta. Dù rằng chuyện này chẳng liên quan đến ta, nhưng rốt cuộc, người hưởng lợi lại chính là ta. Làm sao có thể không chột dạ đây?
4
Ngày tháng cứ thế lặng lẽ trôi.
Muốn tìm một cô nương vô danh giữa cõi đời rộng lớn, quả thực là mò kim đáy biển. Nhưng dù khó khăn thế nào, trong phủ cũng không có ai từ bỏ.
Viện dành cho nàng cũng sớm được chọn xong, nằm ở vị trí tốt nhất, phong cảnh tuyệt đẹp. Khi chưa xây xong, mẫu thân từng nói nơi này là để dành cho ta, bởi hai vị đường tỷ đều đã xuất giá, ta là nữ nhi duy nhất chưa thành thân trong nhà.
Nhưng bây giờ, không phải nữa.
Mẫu thân bảo, bà biết như vậy là không công bằng với ta, nhưng chỉ cần nghĩ đến nữ nhi lưu lạc bên ngoài kia, bà chỉ mong có thể dành cho nàng ấy những điều tốt đẹp nhất.
“Con hiểu mà, mẫu thân.”
“A Nhụy, con cũng là nữ nhi của mẫu thân.”
Ta tin mẫu thân. Rốt cuộc, tình cảm hơn mười lăm năm nay đâu phải giả dối.
Dù thân thế có bị vạch trần, nhưng ngoài việc toàn tâm tìm kiếm nàng ấy, người trong nhà vẫn đối xử với ta như trước kia. Chỉ là, ta không thể nào so với nàng ấy được nữa. Dù sao, những gì ta có suốt mười lăm năm qua, nàng ấy chưa từng có được.
Thật ra, ta hy vọng có thể sớm tìm thấy nàng ấy. Như vậy, lòng ai cũng sẽ dễ chịu hơn một chút.
5
Có lẽ thật sự là trời cao phù hộ.
Vừa sang năm mới, tin tức đã truyền đến—dường như đã tìm thấy nàng ấy, người đang ở Từ Châu.
Cả nhà vui mừng suốt cả đêm. Hôm sau, khi trời vừa hửng sáng, tam ca bên nhà bá phụ cùng đại ca liền lên đường đón người.
Mẫu thân vốn cũng muốn đi, nhưng thân thể bà từ sau khi sinh nở vẫn luôn không tốt, chúng ta phải khuyên nhủ mãi mới khiến bà bỏ ý định.
Từ sau khi hai vị ca ca rời đi, mẫu thân ngày nào cũng đếm ngược thời gian.
Bá mẫu sợ bà đến cuối cùng chỉ là vui mừng hão huyền, bèn kéo bà đi trang hoàng viện tử—viện dành riêng cho nữ nhi ruột thịt của bà.
Ta cũng thường đến giúp. Đôi lúc, các nàng còn hỏi ta xem có ý kiến gì không. Trong mắt các nàng, ta và nàng ấy đều là thiếu nữ cùng độ tuổi, sở thích hẳn cũng tương đồng.
Nhưng mỗi khi nhìn khung cảnh ấy, ta lại nghĩ đến phụ mẫu ruột thịt của mình—những người chưa từng gặp mặt.
Không biết hiện giờ bọn họ ra sao?
Tin tức trước đây chỉ nói nàng ấy một thân một mình, không có thân nhân nào khác.
Là vì bọn họ không cần nàng ấy?
Hay là, một khả năng khác—họ đã bỏ mạng trong thiên tai, nhân họa?
Dù là trường hợp nào, ta cũng không muốn.
Nếu là vế trước, ta lo mẫu thân và phụ thân sẽ vì thế mà khinh thường ta. Dù sao, trong huyết quản ta vẫn chảy dòng m.á.u của hai người kia.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Còn nếu là vế sau… thì lại quá tàn nhẫn đối với ta.
Hồng Trần Vô Định
Điều đó có nghĩa là trên cõi đời rộng lớn này, ta chỉ còn lại một mình, không một ai có chung huyết mạch.
6
Hai tháng sau, các ca ca phong trần mệt mỏi trở về.
Trước đó đã có thư báo tin người thật sự chính là nàng, bởi vì quá giống mẫu thân. Nhưng chỉ khi tận mắt nhìn thấy, ta mới biết thế nào là “giống y như đúc” đôi mắt hạnh trong trẻo, lúm đồng tiền nhỏ nhắn giống hệt, chỉ là nàng gầy hơn, nước da cũng ngăm hơn một chút. Nếu dung nhan đầy đặn, trắng trẻo hơn, e rằng chẳng khác nào hình bóng mẫu thân thuở trẻ.
Vừa gặp mặt, mẫu thân liền ôm chặt lấy nàng, như thể sợ nàng lại biến mất lần nữa. Bà nghẹn ngào khóc, đến phụ thân cũng đỏ hoe khóe mắt.
Bá mẫu nhẹ nhàng nói “Người về được là tốt rồi.”
Chỉ có ta, lẻ loi đứng một góc, như một người ngoài.
Không, ta vốn dĩ chính là người ngoài.
Mẫu thân nắm tay nàng, từng người từng người giới thiệu người thân trong nhà. Đến lượt ta, bà hơi ngập ngừng, có chút bối rối. Nhưng nàng phản ứng rất nhanh, gọi ta một tiếng “Tỷ tỷ.”
“Ngoan lắm.” Mẫu thân nói.
Nàng quả nhiên cũng giống mẫu thân, sáng suốt và hiểu chuyện.
Thật tốt. Ta nên vui mừng mới phải.
Nhưng trong lòng lại khó chịu đến lạ.
Bữa trưa hôm đó, cả nhà quây quần hỏi han nàng đủ điều, từng câu từng chữ đều là quan tâm và thương xót.
Ta có chút hâm mộ, nhưng cố nén nước mắt không để rơi xuống.
Rõ ràng đã chuẩn bị tâm lý từ rất lâu, đáng lẽ không nên như vậy.
Sau bữa trưa, ta cùng nàng đi xem viện tử của nàng. Mẫu thân kiên nhẫn giới thiệu từng thứ, từng chi tiết, nói với nàng rằng nơi này chứa đựng tâm huyết của tất cả mọi người.
Nhưng nàng chỉ nói một câu, đã khiến ta không kiềm chế được nữa mà bật khóc.
“Ta chưa bao giờ nghĩ rằng mình có thể ở một nơi tốt như vậy, giống như tiên cảnh vậy.”
Không chỉ ta, e rằng tất cả những người có mặt lúc ấy đều thấy lòng nặng trĩu.
Rõ ràng từ lúc sinh ra, nàng đáng lẽ ra đã được hưởng tất cả những điều này.
Dù viện tử này có tốt đến đâu, nàng cũng không nên dùng giọng điệu đầy ngưỡng mộ ấy để khen ngợi.
Bởi vì, đây vốn là những gì nàng nên có.
7
Vốn tưởng rằng khi nàng trở về, ta sẽ khó lòng thích ứng, nhưng hiện tại dường như cũng không có gì khác biệt lắm, chỉ là ta không còn là người duy nhất trong nhà nữa.
Nàng rất hiền hòa, dịu dàng và trầm tĩnh, lại ham học hỏi.
Phụ thân vốn định mời tiên sinh về dạy nàng, nhưng nàng từ chối. Nàng nói rằng có thể học từ ta.
Nàng đối với ta dường như rất tốt, tốt đến mức khiến ta có chút không hiểu nổi.
Những khi ta bị mọi người vô tình lãng quên, nàng luôn cố ý nhắc đến ta.
Ta đã từng nghĩ, nếu chúng ta hoán đổi thân phận, e rằng lòng ta sẽ sinh oán hận.
Dù sao, những năm qua, nàng đã chịu quá nhiều khổ cực.
Nhưng nàng chỉ mỉm cười nói với ta “Sao có thể chứ? Tuy phụ mẫu không giàu có, nhưng họ luôn dành cho ta những điều tốt nhất. Tỷ tỷ, phụ mẫu của chúng ta giống nhau, họ đều đã cho chúng ta tất cả những gì họ có.”
8
Lần đầu tiên thật sự trò chuyện với nàng là vào một đêm hơn nửa tháng sau.
Quan hệ giữa ta và nàng khi ấy đã khá tốt, có lẽ do bầu không khí ấm áp, nàng chủ động kể với ta về những chuyện thuở nhỏ.
Lần đầu tiên, ta có thể hình dung trong đầu dáng vẻ của phụ mẫu ruột. Ta tin rằng, họ nhất định là những người rất tốt.
Nàng nói rằng, vốn dĩ nàng sẽ có một đệ đệ, nhưng mẫu thân thân thể yếu kém, hài tử không giữ được.
Từ đó, tất cả gánh nặng trong nhà đều đặt lên vai phụ thân.
Nàng nói, ở thôn quê, chỉ có một nữ nhi là một chuyện khiến người ta chê cười, nhưng phụ mẫu chưa từng bạc đãi nàng, phụ thân lúc rảnh rỗi còn dạy nàng biết chữ.
Chỉ tiếc, khi ấy nàng nghĩ rằng thời gian còn dài, có thể từ từ học, nhưng không ngờ chỉ trong chớp mắt đã là sinh ly tử biệt.
Nàng nói, nếu không phải năm đó Từ Châu gặp lũ lụt, dịch bệnh bùng phát, thì nàng đã có thể đưa phụ mẫu đến gặp ta.
Trận lũ lụt ở Từ Châu, là chuyện của sáu năm trước. Khi ấy, ta còn chạy theo phong trào quyên góp một trăm lượng bạc.
Thiên tai khi đó đối với ta mà nói quá xa vời, ấn tượng duy nhất chỉ là những con số dài dằng dặc từ miệng phụ thân và bá phụ.
Không ngờ, ta cũng là một trong những kẻ chịu ảnh hưởng.
Chỉ tiếc, ta chẳng giúp được gì.
Nếu có thể quay ngược thời gian, ta nhất định sẽ quyên góp nhiều hơn, nhất định sẽ bảo phụ thân lập tức đến Từ Châu đón bọn họ về.
Như vậy, ta cũng sẽ có phụ mẫu.