Một Cành Tuyết

Chương 10: Phiên Ngoại Lệ Vương



43

 

Có lẽ vì bị thủ đoạn của hoàng đế làm kinh sợ, nên không ai còn dám nhắc đến thân phận thật giả của ta nữa.

 

Dù sao, nếu vì chuyện này mà mất mạng, cũng không đáng giá.

 

Từ khi Dao Dao trở thành công chúa, con bé lại càng buông thả bản thân, mà hoàng đế thì cứ thế mà cưng chiều, ta cũng chẳng làm gì được.

 

Con bé dựa vào trí thông minh của mình mà lười biếng chuyện học hành, ta nhắc nhở vài câu, con bé liền lươn lẹo lảng tránh.

 

“Con như vậy coi chừng sau này không ai muốn cưới con đâu.” Ta cố ý trêu chọc.

 

Ai ngờ Dao Dao chẳng hề xấu hổ, ngược lại còn kiêu ngạo nói “Làm sao có thể chứ? Con là nữ nhi duy nhất của phụ hoàng, mẫu hậu yên tâm, sau này chắc chắn là con chọn bọn họ chứ không phải bọn họ chọn con.”

 

Thực sự rất tự tin, nhưng nói cũng không sai.

 

Từ khi hoàng đế lên ngôi, hắn vẫn không tuyển tú nữ, dường như cũng không có ý định thay đổi.

 

Mỗi người đều có duyên phận riêng, ta và Mộ Hà là như vậy, con cái sau này cũng sẽ như thế.

 

Đối với ta mà nói, cuộc đời này cũng không tệ, ít nhất ta không tốn bao nhiêu tâm tư mà lại đạt đến vị trí mà hầu hết nữ nhân đều khao khát.

 

Nếu sau này ta có thể sống lâu hơn hoàng đế, trở thành thái hậu, vậy thì càng khiến người ta ngưỡng mộ hơn.

 

Phiên Ngoại Lệ Vương

 

1

 

Vương phi của bản vương là do chính bản vương chọn.

 

Ngoại trừ phụ hoàng, những người khác đều tưởng rằng đây là ý muốn đột xuất của ngài ấy.

 

Lần đầu tiên gặp Triệu tam cô nương là vào ngày bản vương khải hoàn hồi kinh.

 

Nàng cũng giống như bao nữ tử khác, ngồi bên cửa sổ trên lầu cao của Trạng Nguyên Lâu nhìn xuống đường phố.

 

Bản vương vẫn còn nhớ rất rõ, hôm đó nàng mặc một bộ váy vàng nhạt, màu sắc ấy càng làm nổi bật nước da trắng muốt, bên tóc mai cài một cây trâm tua rua lắc nhẹ trong gió.

 

Khi đó, bản vương không biết nàng là tiểu thư nhà nào, chỉ cảm thấy nàng rất khác biệt.

 

Không phải vì y phục hay dung mạo, mà là đôi mắt.

 

Thiếu nữ mười lăm mười sáu tuổi, rất hiếm có ai mang ánh mắt điềm tĩnh đến vậy, đôi đồng tử không gợn chút sóng.

 

Lần thứ hai gặp mặt, là khi phụ hoàng triệu bản vương vào cung, đặt trước mặt bản vương một chồng tranh vẽ để chọn vương phi.

 

Tranh của nàng cũng ở trong đó.

 

Lúc ấy bản vương mới biết, nàng là tam tiểu thư phủ Ninh Quốc.

 

2

 

Thực ra, bản vương không hiểu vì sao đến tuổi nhất định phải cưới vợ sinh con.

 

Chẳng lẽ bản vương không thể sống một mình cả đời sao?

 

Phụ hoàng nói, trong phủ cần có nữ nhân để quán xuyến công việc, nhưng rõ ràng quản gia cũng có thể làm điều đó.

 

Huống chi, vương phi căn bản là một phiền phức lớn.

 

Bản vương không phải chưa từng có hôn ước.

 

Người vợ chưa cưới đầu tiên là do phụ hoàng lựa chọn, còn chưa kịp gặp mặt thì nàng ta đã lăn ra c.h.ế.t bệnh.

 

Vậy mà bản vương bỗng dưng bị gán danh khắc thê.

 

Người vợ chưa cưới thứ hai, cũng do phụ hoàng chọn, nói rằng bát tự cực kỳ hợp với bản vương.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Đêm tân hôn, bản vương phát hiện nàng ta có quan hệ mờ ám với thái tử.

 

Bản vương không hứng thú với nữ nhân, nhưng cũng không muốn bị cắm sừng.

 

Nếu đã gả vào vương phủ mà còn vương vấn nam nhân khác, vậy thì c.h.ế.t đi cho sạch.

 

Kết quả là danh tiếng khắc thê của bản vương càng lan rộng, thậm chí còn bị gán cho cái danh ‘sao chổi sát tinh’.

 

Bản vương cầm quân ra trận, tất nhiên phải g.i.ế.c người, g.i.ế.c vài kẻ thì sao?

 

Chẳng phải là vì bảo vệ giang sơn này sao?

 

3

 

Vậy nên, khi nhìn một đống tranh vẽ trước mặt, bản vương miễn cưỡng chọn Triệu tam cô nương, hy vọng nàng là một người thông minh.

 

Phụ hoàng gật đầu, nói “Phủ Ninh Quốc gia phong nghiêm cẩn, là một lựa chọn tốt.”

 

Tranh vẽ đã được đưa đến trước mặt phụ hoàng, sao có thể là loại phế vật được?

 

Cũng may, hôn lễ lần này không xảy ra vấn đề gì.

 

Vương phi rất đúng mực, bản vương cảm thấy hài lòng.

 

Hồng Trần Vô Định

Có vẻ như nữ nhân vẫn phải tự mình chọn mới được.

 

Sau khi sai quản gia quan sát vài ngày, không phát hiện vấn đề gì, bản vương liền giao quyền quản gia cho nàng.

 

Nam chủ ngoại, nữ chủ nội, chỉ cần nàng biết thân biết phận, bản vương cũng không ngại nuôi thêm một người ăn không ngồi rồi.

 

Dù sao, bản vương cũng không thường xuyên ở trong phủ.

 

Nhưng không bao lâu sau, quản gia tìm đến bản vương, do dự hỏi “Vương gia có phải... không được không?”

 

Nếu không, vì sao cưới vương phi lâu như vậy, mà vẫn chưa từng vào phòng nàng?

 

Bản vương muốn ngủ một mình cũng là sai sao?

 

Thôi được rồi.

 

Thế thì từ nay mùng Một, ngày Rằm cứ qua đó là được.

 

May mắn vương phi cũng thấy hài lòng với sự sắp xếp này.

 

Nghe nói nàng thường xuyên mời mẫu thân và nghĩa muội đến chơi.

 

Không sao cả, dù sao cũng không phải nam nhân xa lạ.

 

4

 

Nàng có thai rồi, cũng tốt.

 

Gần đây, có vài chuyện khiến bản vương nhận ra nam nhân vẫn nên tập trung vào sự nghiệp, vậy nên, bản vương quyết định tiến thêm một bước.

 

Lỡ đâu thành công thì sao?

 

Bụng của vương phi ngày một lớn, bản vương luôn có cảm giác nó sẽ nổ tung bất cứ lúc nào, có hơi đáng sợ.

 

Thời gian trôi qua, nàng sinh rồi, là một bé gái.

 

Bản vương liếc mắt nhìn, dù không quá ưa nhìn, nhưng dù sao cũng là cốt nhục của mình, cũng tạm được.

 

Chỉ là… quá nhỏ, quá mềm, dường như chỉ cần chạm nhẹ là có thể vỡ vụn.

 

Thôi vậy, bản vương vẫn nên tránh xa thì hơn, đợi con bé lớn lên rồi hẵng chơi.

 

Chỉ dặn dò hạ nhân, mọi thứ của con bé phải là tốt nhất, dù sao bản vương cũng có tiền.

 

Cái tên “Dao” này, bản vương suy nghĩ rất lâu mới quyết định, cảm thấy cũng khá hay.