Một Cành Tuyết

Chương 11



5

 

Đại ca, nhị ca, đúng là ngu xuẩn.

 

Đào một cái hố, bọn họ hào hứng tự nhảy vào, bản vương còn chưa cần ra tay.

 

Hôm đó bản vương định tìm vương phi, bảo nàng dẫn Dao Dao ra trang viên lánh nạn một thời gian.

 

Ai ngờ, vừa bước vào liền thấy Dao Dao bò đầy đất.

 

Con bé lớn hơn một chút, trông xinh đẹp vô cùng, dường như còn khỏe mạnh hơn trước.

 

Mắt nhanh tay lẹ, con bé chộp lấy vạt áo của bản vương, vịn vào đó mà đứng dậy.

 

Cũng giỏi lắm, nhưng bản vương vẫn cảm thấy nên để nhũ mẫu bế đi, dù sao đứa nhỏ thế này trông có vẻ chưa vững vàng, nhỡ đâu ngã thì sao?

 

Nhưng rõ ràng con bé không nghĩ như vậy.

 

Không cho nhũ mẫu tới gần, thật đáng sợ, bản vương không dám cử động.

 

Mãi đến khi vương phi ra ngoài, ra hiệu cho hạ nhân lui xuống, tận tay hướng dẫn bản vương cách bế trẻ con.

 

Có hơi mất mặt, nhưng Dao Dao mềm mại, thơm thơm, bế lên cũng rất dễ chịu.

 

Từ đó về sau, bản vương thân thiết với Dao Dao hơn, con bé cũng rất thích bản vương.

 

Người gần đây thích bản vương đến mức bám lấy không buông, ngoài Dao Dao thì chỉ có mẫu phi.

 

Chợt cảm thấy, cũng có chút nhớ mẫu phi.

 

6

 

Tuyển tú, đưa vào hai vị tú nữ.

 

Không biết vương phi có phải đầu óc có vấn đề hay không, suốt ngày giục bản vương đến xem.

 

Nữ nhân có gì đáng xem, chẳng phải đều là một cái mũi, hai con mắt sao?

 

Không có hứng thú.

 

Nàng ấy giục cả nửa tháng, mãi vẫn không buông tha.

 

Thôi vậy, cho nàng một chút thể diện.

 

Kết quả, quỷ biết bọn họ đã dùng thứ hương liệu gì, hôi c.h.ế.t đi được.

 

7

 

Không bao lâu sau, biên ải có động tĩnh.

 

Bản vương cũng chán ngấy không khí ngột ngạt ở kinh thành, ra ngoài hít thở chút không khí, tiện thể kéo vài huynh đệ ngã ngựa.

 

Về chuyện quên không báo cho vương phi, chẳng qua là bản vương nhất thời không nhớ ra.

 

Chuyện như vậy, nàng ấy có thể làm được gì?

 

Không biết nàng ấy nghe tin từ đâu, không chỉ chuẩn bị rất nhiều đồ, mà còn tặng một lá bùa bình an.

 

Mấy thứ này vô dụng, còn không bằng đem theo vài lọ thuốc.

 

Thôi kệ, miễn cho nàng ấy khóc lóc than thở, làm bản vương đi một chuyến mà không về được, bản vương đành phải miễn cưỡng nhận lấy.

 

Không bao lâu sau, nàng viết thư đến nói đã mang thai, cũng xem như một tin vui.

 

Hy vọng là một nam nhi, sau này có thể giúp Dao Dao đánh kẻ bắt nạt con bé.

 

Còn về trắc thất, đưa đi cầu phúc đi, tránh để len lén làm ra chuyện không nên làm.

 

Vương phi có thai, tâm trạng có thể không ổn định, nếu lơ là Dao Dao, vậy không ổn chút nào.

 

8

 

Chớp mắt vài năm, đến khi bản vương trở về, bọn trẻ đều đã lớn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Dao Dao tuy lớn hơn trước, nhưng vẫn hoạt bát, không ngại người lạ.

 

Ngược lại, Xú Xú thì trốn sau lưng vương phi, thôi thì bản vương cũng không chấp nhặt với trẻ con.

 

Nữ nhi thì cứ vui vẻ là được, học nữ công, nữ đức làm gì?

 

Dao Dao mới bao nhiêu tuổi chứ?

 

Dù sao có bản vương ở đây, con bé còn lo không gả được sao?

 

Vương phi đúng là lo xa, cho dù sau này Dao Dao không muốn thành thân, bản vương nuôi con bé cả đời, ai dám nói gì?

 

Nhưng Xú Xú thì phải rèn luyện nhiều hơn.

 

Không cần văn võ song toàn, nhưng ít nhất cũng phải có chút tài cán.

 

Vậy nên, lấy lý do giáo dục con cái, bản vương đường hoàng sống cuộc đời nhàn vương.

 

Phụ hoàng tuổi đã cao, điều ông lo lắng nhất chính là có kẻ dòm ngó long ỷ của mình. 

 

Bản vương vẫn muốn giữ thái độ an phận, âm thầm hành động, nhưng trên mặt ngoài thì phải tỏ ra thanh cao thoát tục nhất.

 

Chỉ là, lại có kẻ truyền tin ra ngoài.

 

Nữ nhân quả nhiên không ai tốt đẹp, trừ Dao Dao và mẫu phi, vương phi cũng tạm tính là người tốt.

 

9

 

Phụ hoàng ngày càng hồ đồ.

 

Bản vương đã ra vẻ thanh cao như vậy, thế mà ông ta vẫn muốn Dao Dao vào cung.

 

Xem ra, ngai vàng này nên đổi chủ rồi.

 

Nhanh gọn dứt khoát, trước lúc chết, bản vương còn cho ông ta xem một màn phụ tử tương tàn.

 

Bản vương cuối cùng cũng lên ngôi, từ nay phải tự xưng là trẫm.

 

10

 

Làm hoàng đế rất thoải mái, nhưng vẫn có kẻ muốn chỉ trỏ trẫm, không biết mình có tư cách hay không sao?

 

Trẫm lười để ý, bọn chúng liền tìm cách gây khó dễ với hoàng hậu.

 

Đến mức còn bịa ra chuyện thật giả nữ nhi phủ Ninh Quốc, đúng là có tài viết thoại bản.

 

Để tránh hoàng hậu phiền lòng, trẫm bảo Dao Dao đến bầu bạn với nàng.

 

Dù sao Dao Dao cũng lớn rồi, học chút quy củ cũng không tệ, trẫm không nỡ quản con bé, vậy thì cứ để hoàng hậu làm kẻ xấu đi.

 

Chỉ là, không hiểu sao hoàng hậu vẫn biết chuyện, còn đặc biệt đến hỏi trẫm.

 

Trẫm vốn định qua loa vài câu cho xong, nhưng nhìn sắc mặt nàng, có vẻ chuyện này có thật.

 

Vợ chồng nhiều năm, dù không thân thiết, nhưng trẫm vẫn nhìn ra được lời nói nào là thật, lời nào là giả.

 

Vừa định mắng Ninh Quốc phủ to gan, nhưng khi nhìn thấy vẻ lo lắng hoảng sợ của nàng, lời nói nghẹn lại nơi cổ họng, cuối cùng chỉ bảo nàng đừng để ý đến những lời đồn nhảm.

 

Dù sao, nàng là hoàng hậu do trẫm đích thân chọn, là mẫu thân của hoàng tử và công chúa.

 

Nhiều năm qua, nàng đã làm tròn bổn phận của một thê tử, như vậy là đủ rồi.

 

Nếu truy cứu đến cùng, Dao Dao và Xú Xú phải làm sao?

 

Hồng Trần Vô Định

Đám đại thần thích đòi hỏi đủ thứ, chắc chắn sẽ bắt trẫm cưới thêm hoàng hậu mới, quá phiền phức.

 

May thay, Ninh Quốc phủ cũng không ngu ngốc, một mực khẳng định lời đồn là giả dối.

 

Triều đình của trẫm cần những kẻ làm việc chăm chỉ, chứ không cần đám người suốt ngày rảnh rỗi gây chuyện.

 

Không nghe lời?

 

Đổi một nhóm mới, chẳng lẽ trẫm thiếu người sao?