Tỷ tỷ lắc đầu:
“Không thể để lời đồn cứ thế tiếp tục lan truyền được. A Hà, muội đừng sợ, chỉ cần chúng ta một mực phủ nhận, sẽ không có chuyện gì cả.”
Có lẽ tỷ tỷ đã nói gì đó với hoàng đế, hắn liền xử lý một loạt đại thần dẫn đầu vụ này, sau đó tin đồn cũng lắng xuống.
Nhưng mà…Tỷ tỷ thật lợi hại.
Đến cả hoàng đế cũng bị nàng lừa.
Tâm lý thật vững vàng.
23
Ta và Từ Hằng vẫn tiếp tục cuộc sống bình yên, duy nhất có một điều đáng tiếc—
Tốn bao công thuyết phục hắn sinh thêm đứa nữa, cuối cùng lại không phải một bé gái xinh xắn mềm mại.
Còn lại đều viên mãn.
Cuộc đời như vậy cũng đã rất trọn vẹn rồi.
Phiên ngoại của Từ Hằng
1
Ta có một bí mật, ai cũng không thể nói, nhưng có thể kể cho các người nghe.
Ta xuyên không.
2
Hồi học cấp hai, trào lưu tiểu thuyết xuyên không bùng nổ.
Nam chính trong truyện ai nấy đều cày quái thăng cấp, cuối cùng bước lên đỉnh cao nhân sinh.
Nhưng tiểu thuyết dù sao cũng chỉ là tiểu thuyết, làm gì có chuyện xuyên không thật sự?
Cho đến một ngày…
Ta thật sự xuyên không rồi.
Xét về thể loại, ta thuộc dạng xuyên không từ bào thai.
Vừa có điểm tốt, lại có điểm xấu.
Tốt ở chỗ: Đây hoàn toàn là cuộc đời của riêng ta, không phải cướp đoạt thân xác của ai.
Xấu ở chỗ: Bảo một người trưởng thành sống lại từ giai đoạn trẻ sơ sinh.
Nghĩ thôi cũng thấy tuyệt vọng.
Ta sinh ra trong một gia đình thương nhân, là đứa con cầu tự của phụ mẫu.
Các ca ca tỷ tỷ đều lớn hơn ta hơn chục tuổi, gần như coi ta là con mà nuôi, cũng tốt thật đấy.
Nhưng với tư cách một người trưởng thành, ta sớm đã suy tính tương lai của mình.
Chính xác hơn là:
Làm thế nào để bước lên đỉnh cao nhân sinh, lưu danh sử sách.
Tục ngữ có câu “Sĩ, nông, công, thương.”
Dù nhà ta làm thương nhân có nhiều tiền, nhưng địa vị xã hội lại không cao.
May thay, triều đình này không cấm con nhà thương gia thi khoa cử.
Vậy nên, ta chỉ cần thi trạng nguyên hoặc bảng nhãn, chẳng phải quá tuyệt sao?
3
Tuyệt cái con khỉ.
Mấy thứ như Tứ thư Ngũ kinh, thơ phú luận văn, ta chẳng hiểu mô tê gì.
Còn khó hơn thi đại học, ít nhất thi đại học còn ít áp lực hơn.
Ban đầu, ta còn định dựa vào linh hồn người trưởng thành để lừa danh thần đồng, nhưng chẳng lừa nổi.
Người khác không phải kẻ ngốc, chẳng lẽ chỉ có mình ta thông minh?
Dù các bạn học của ta chỉ là đám nhóc con, nhưng đứa nào đứa nấy đều trưởng thành sớm.
Lúc ta bằng tuổi chúng nó, vẫn còn mê tít trò nghịch bùn cơ.
Phụ thân thấy ta ngày nào cũng học đến tối muộn, đau lòng không thôi, ngày nào cũng cằn nhằn bên tai:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
“Nhà chúng ta vốn chẳng có thiên phú đọc sách, ăn uống không thiếu, biết chữ là được rồi.”
Mẫu thân cũng vậy, còn kể ra chuyện xấu của phụ thân hồi nhỏ, ca ca thì xoa đầu ta thương tiếc, nói rằng “Dù sao ta cũng nuôi nổi đệ.”
Haizzz.
Cũng may ta có ý chí kiên định, nếu không đã buông xuôi từ lâu.
Thật ra, ta đang bướng bỉnh với chính mình.
Ta không tin một người đến từ thời hiện đại lại có thể kém cỏi như vậy.
Nhưng ngày qua ngày, ta càng nhận ra một đạo lý—
Ở thời hiện đại ta chỉ là một người bình thường, vậy nên ở cổ đại, ta còn bình thường hơn.
Muốn xuất chúng, lại càng khó gấp bội.
4
Nhưng mà, vận may đôi khi vẫn mỉm cười với ta.
Ví dụ như huyện thí, phủ thí, viện thí, hương thí—dù xếp hạng không cao, nhưng đều một lần qua luôn.
Xác suất này còn thấp hơn cả việc thi bằng lái xe đậu ngay lần đầu.
Ta đúng là thiên tài!
Nhưng tiên sinh lại khuyên ta tạm hoãn thi hội, nói rằng nếu điểm thấp mà chỉ đỗ đồng tiến sĩ, sẽ không hay.
Thật ra, ta cũng không quá bận tâm.
Có lẽ vì tư duy khác biệt.
Nhưng tiên sinh nói cũng không sai, vừa hay lại trùng với việc tổ phụ qua đời, vậy nên ta tạm gác lại chuyện thi cử.
5
Sau này mỗi lần nhớ lại, ta đều cảm thán số phận thật kỳ diệu.
Chỉ vì một lần trì hoãn, ta không chỉ thi đỗ tiến sĩ như mong muốn, mà còn ôm được cái đùi lớn của Ninh Quốc phủ.
Bọn họ muốn tặng ta một vị thê tử!
Trời ơi, khoảnh khắc đó, ta thật sự nghi ngờ mình là nhân vật chính của thế giới này.
Dù nàng chỉ là nghĩa nữ, nhưng dù sao cũng là nghĩa nữ của Ninh Quốc phủ!
Đối với ta mà nói, đây chính là một cái bánh từ trên trời rơi xuống.
Hồng Trần Vô Định
Ai cũng biết tầm quan trọng của quan hệ thông gia trong thời cổ đại.
Từ nay về sau, ta sẽ là con rể của Ninh Quốc phủ.
Chỉ cần ta biết điều, chăm chỉ vun vén, con đường về sau ắt sẽ thuận lợi hơn rất nhiều.
May mắn thay, ta luôn là người đứng đắn, không những từ chối nha hoàn mà mẫu thân sắp xếp từ sớm, mà còn nói rõ với phụ mẫu rằng chuyện hôn nhân không cần vội vàng.
Chỉ cần ta tự mình xuất sắc, chẳng lẽ còn sợ không tìm được thê tử tốt sao?
Nếu ta chỉ là thiếu gia con nhà thương nhân, vậy thê tử của ta khả năng cao cũng sẽ là nữ nhi của một nhà thương gia, gọi là môn đăng hộ đối.
Nhưng hiện tại, ta dựa vào chính sức mình, lại có thể cưới nghĩa nữ của Ninh Quốc phủ.
Tuyệt quá!
Đừng nói với ta đọc sách phải thanh cao, phải trung quân ái quốc.
Ta đơn thuần chỉ vì lợi ích của bản thân.
Vậy nên, lấy hôn nhân để mưu tính, ta có thể hoàn toàn chấp nhận.
Lần đầu tiên Ninh Quốc công nhắc đến chuyện kết thân, ta dù ngoài mặt nói sẽ về thưa với phụ mẫu, nhưng lời nói đã ngầm bày tỏ ý chấp nhận.
Mọi chuyện rất thuận lợi, nhưng ta không ngờ rằng còn có thể gặp mặt tứ tiểu thư trước khi thành thân.
Ta vốn nghĩ sẽ là một cuộc hôn nhân không nhìn mặt, không nói chuyện, ai dè vẫn có cơ hội gặp mặt.
Dù chỉ là một lần, cũng không nói gì nhiều, nhưng ta không thể không thừa nhận—
Vị tứ tiểu thư này thật sự xinh đẹp.
Nhỏ nhắn, xinh xắn, đúng gu ta!
Ban đầu, ta còn cho rằng, một nữ tử còn trẻ như vậy, lại gả thấp, chắc chắn phải có vấn đề.
Nhưng sau khi gặp mặt, ta hiểu ngay—
Đây đơn giản là một cái bánh từ trên trời rơi xuống đầu ta mà thôi!