Nếu ta liều lĩnh chạy tới nói rằng ta muốn ủng hộ hắn đoạt ngôi, có khi hắn cảm thấy ta có bệnh, tiện tay tặng ta một đao cho khỏi phiền.
Vậy nên, ta bắt đầu thăm dò thái độ của A Hà.
Mỗi khi nhắc đến Lệ Vương, nàng đều cực kỳ lo lắng cho tỷ tỷ của mình.
Nàng bảo:
“Lệ Vương trông hung thần ác sát như vậy, tỷ tỷ của ta vốn yếu ớt. Nếu hắn lỡ nổi giận, có khi tỷ tỷ ta còn chẳng giữ được toàn thây.”
Hình tượng đáng sợ vậy sao?
Nhưng theo quan sát của ta, Lệ Vương đối xử với Vương Phi rất tốt.
Mỗi lần Ninh Quốc phủ tổ chức gia yến, chỉ cần hắn có mặt ở kinh thành, hắn đều sẽ đi cùng Vương Phi.
Có lẽ đây là một cơ hội tốt.
Lần kế tiếp phủ Ninh Quốc mở tiệc, ta đặc biệt lân la lại gần Lệ Vương, tìm cách trò chuyện với hắn.
Ít nhất phải khiến hắn nhớ mặt ta đã!
Không biết có phải nể mặt Vương Phi hay không, nhưng dù Lệ Vương chẳng thèm để ý đến ta, hắn cũng phối hợp “ừm” vài tiếng.
Này, cũng đâu có gì ghê gớm!
So với lời đồn, Lệ Vương cũng không đến mức quá đáng sợ.
Nhưng khi về nhà, A Hà lập tức cảnh cáo ta.
“Không được lượn lờ quanh Lệ Vương nữa! Chàng cẩn thận có ngày c.h.ế.t không kịp ngáp!”
Ta rất tức giận, phản bác:
“Dù Lệ Vương có dũng mãnh đến đâu, cùng lắm cũng chỉ có thể đánh c.h.ế.t năm người như ta thôi!”
Dù sao, ta cũng là người đã vượt qua khoa cử, sao có thể bị một đ.ấ.m hạ gục được?
Nói đánh c.h.ế.t mười người, đó rõ ràng là nói quá rồi!
9
Cảm ơn khoa học kỹ thuật hiện đại!
Nhờ có Internet, ta thường xuyên tình cờ tiếp cận những thứ không muốn biết, nhưng lại vô cùng hữu dụng.
Ta chắt lọc ra một số thứ mà thời đại này chưa có, nhưng rất có ích, lại dễ sản xuất.
Dù ta không nhớ rõ từng chi tiết, nhưng chỉ cần chỉ cho thợ thủ công một hướng đi, họ có thể tự nghiên cứu ra thứ ta muốn.
Có thể thấy, điểm khác biệt lớn nhất giữa hiện đại và cổ đại chỉ là tư duy.
Còn về tay nghề, thợ thủ công cổ đại không thua kém hiện đại.
Hơn nữa…
Chỉ cần ký khế ước bán thân, ta chẳng cần lo họ phản bội ta.
Sau vài lần "giao lưu" với Lệ Vương, ta thấy có thể từ từ dẫn dắt chủ đề rồi.
Giờ chỉ thiếu một cơ hội thích hợp để mở lời nghiêm túc.
Hồng Trần Vô Định
Nhưng khi nghe tin Lệ vương sắp xuất chinh, ta quyết định không vòng vo nữa mà nói thẳng.
Ai biết lần này hắn đi bao lâu mới về?
Lỡ đến lúc đó hắn quên mất ta là ai, chẳng phải công sức ta uổng phí sao?
Vẫn là nhân lúc còn nóng mà ra tay thôi.
Nhưng không ngờ, Lệ vương lại chủ động đến tìm ta trước.
Ban đầu ta còn tưởng hắn nhìn ra tài năng của ta.
Ai ngờ hắn bảo ta đừng làm phiền A Hà!
Khoảnh khắc ấy, ta suýt hoài nghi thế giới này có gì đó sai sai, hoặc có khi tai ta có vấn đề.
Có lẽ nhìn ra sự khó hiểu trong mắt ta, Lệ vương bình tĩnh bổ sung:
“Vương Phi có vẻ rất thương vị muội muội này, không có chuyện gì thì bảo nàng ấy sang bầu bạn với Vương Phi nhiều hơn, hiểu không?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Ta lập tức gật đầu lia lịa, hiểu rồi, hiểu rồi!
Đây vốn dĩ cũng là kế hoạch của ta mà!
Vậy nên, ta liền nhân cơ hội, lấy ra những công thức đã chuẩn bị trước, trình lên Lệ Vương, tỉ mỉ giải thích công dụng và lợi ích.
Lệ Vương chỉ gật đầu, thản nhiên nói:
“Nếu thực sự có ích, ngươi sẽ không thiệt thòi đâu.”
10
Chọn đúng chủ tử là cảm giác thế nào?
Chính là khi ta còn tưởng đoạt ngôi là một quá trình phức tạp và kéo dài, thì chủ tử nhà ta đã tự mình leo lên hoàng vị rồi.
Tiết kiệm bao nhiêu công sức!
Sau khi Lệ Vương đăng cơ, ta cũng thăng liền hai cấp, khác nào nằm không cũng thắng đâu!
Lúc đó, ta cứ tưởng từ nay sẽ thuận buồm xuôi gió, dựa vào đại thụ mà hóng mát, nhưng ai dè, biến cố lại xảy ra.
Nói đơn giản, chính là có một quả dưa siêu to khổng lồ.
Các đại thần liên tục dâng tấu đòi mở cuộc tuyển tú, nhưng hoàng đế không đồng ý.
Ta còn nghĩ rằng hoàng đế và hoàng hậu quả nhiên là chân ái, ai ngờ chưa bao lâu đã có tin đồn—
Hoàng hậu không phải nữ nhi ruột của Ninh Quốc phủ, mà A Hà mới là.
Lúc nghe tin này, ta hoàn toàn không biết nên phản ứng thế nào.
Nhìn vị ngự sử nói năng hùng hồn trước triều, lại nhìn nhạc phụ của ta đang cùng chung biểu cảm “cái gì vậy trời?”, rồi lại nhìn hoàng đế với ánh mắt kiểu “não ngươi có vấn đề à?”…
Ta thực sự không hiểu nổi, tại sao lại có người tin vào thứ hoang đường này?
Đây chẳng phải là cốt truyện “thiên kim thật—giả” điển hình sao?
Mà loại kết cục nào ta cũng thuộc lòng ít nhất mười phiên bản rồi.
Nhưng vấn đề là…A Hà và hoàng hậu có điểm nào giống nhau không?
Hàng ngày, mỗi khi nhắc đến hoàng hậu, A Hà đều là vẻ mặt “tỷ tỷ ta tốt lắm, tỷ tỷ ta tuyệt vời nhất”.
Còn hoàng hậu thì sao?
Mỗi lần thấy Vương phủ gửi quà cho A Hà, nàng vẫn bình thản tiếp nhận.
Quan hệ tỷ muội rõ ràng rất tốt.
Chẳng lẽ do ta là một đại nam nhân quá vô tư, nên không nhìn ra được những mánh khóe bên trong?
Nhưng thái độ của A Hà đối với cha mẹ ruột đã khuất, cũng không giống như đang diễn kịch.
Hơn nữa, nếu chuyện của ngự sử là thật, thì cả phủ Ninh Quốc đều có vấn đề à?
Gả nữ nhi nuôi từ nhỏ vào hoàng gia, còn gả nữ nhi ruột cho một quan văn tầm thường như ta?
Họ không sợ nghĩa nữ không cùng một lòng với họ sao?
Khi ta mang chuyện này ra làm trò cười kể cho A Hà nghe, nàng cũng có phản ứng y hệt ta.
Ta nói rồi mà, làm gì có chuyện đó!
Nhưng tin đồn càng lúc càng lan rộng, dẫu mọi người đều biết là giả, vẫn sẽ có kẻ ngu ngốc tin là thật.
Vì vậy, A Hà vẫn phải vào cung một chuyến.
May mắn thay, hoàng đế ra tay dứt khoát, trừng trị đám người mưu đồ gây rối, dẹp loạn đúng lúc.
11
Có lẽ vì hoàng đế tỏ rõ thái độ và ra tay quyết liệt, từ đó về sau, không ai còn dám nhắc đến chuyện tuyển tú nữa.
Thái tử tuy nghịch ngợm nhưng cực kỳ thông minh, ai lại rảnh rỗi đến mức tự chuốc lấy rắc rối với cả hoàng đế hiện tại lẫn hoàng đế tương lai chứ?
Kỹ năng ôm đùi của ta đúng là có một không hai.
Quả nhiên không hổ danh ta!
Hoàn.