Một Cành Tuyết

Chương 2



9

 

Mẫu thân nói, đợi một thời gian nữa sẽ đưa Mộ Hà vào gia phả, đợi nàng học xong quy củ sẽ đưa nàng ra ngoài giao tiếp.

 

Còn ta, sẽ được ghi danh là nghĩa nữ của Triệu gia.

 

“A Nhụy, con yên tâm, trong lòng ta và phụ thân con, con vĩnh viễn là nữ nhi của chúng ta.”

 

“Con hiểu.”

 

Ta nên cảm thấy mãn nguyện.

 

Làm nghĩa nữ kỳ thực cũng không tệ, vẫn tốt hơn cô nhi.

 

Hơn nữa, những thứ ta đã học suốt bao năm qua, vĩnh viễn vẫn là của ta.

 

Chỉ là, không ai ngờ rằng, cuối cùng vẫn xảy ra biến cố.

 

10

 

Hoàng đế hạ chỉ ban hôn, chỉ đích danh nữ nhi Triệu gia gả cho Lệ vương.

 

Lệ vương là hoàng tử thứ năm của bệ hạ, thân phận tôn quý, nhưng lại khắc thê. Hai vị vương phi trước, một người chưa thành thân đã đột tử, một người qua đời ngay trong đêm tân hôn.

 

Hơn nữa, từ khi mười mấy tuổi, Lệ vương đã ra biên ải, những năm qua lập được không ít chiến công, nhưng tay cũng nhuốm đầy huyết sắc, đến mức có tiếng “làm trẻ con ngừng khóc”.

 

Một người như vậy, khó có thể xem là một phu quân tốt.

 

Hoàng đế chọn nữ nhi Triệu gia bởi vì trong phủ Ninh Quốc, người chưa xuất giá vốn chỉ có ta. Nhưng nay đã khác, ta chỉ là kẻ mạo danh mà thôi.

 

Dù vậy, chuyện này vẫn rất khó xử.

 

Trong mắt người ngoài, nữ nhi Triệu gia mà hoàng đế lựa chọn chính là ta. Mộ Hà mới trở về chưa lâu, chuyện thân thế cũng chưa công bố, người ngoài đương nhiên không hay biết. Nếu giờ nói ra, chẳng khác nào chúng ta cố tình che giấu, mưu đồ gì đó.

 

Một thời gian dài, không ai biết nên làm thế nào mới phải.

 

Hôn sự này, hoặc là ta, hoặc là Mộ Hà.

 

11

 

Vậy nên, khi ta và Mộ Hà đến thỉnh an, còn chưa bước vào đã nghe thấy phụ mẫu đang bàn luận.

 

Thật ra, theo một nghĩa nào đó, ta lại thấy vui mừng.

Hồng Trần Vô Định

 

Lệ vương không phải một mối lương duyên tốt đẹp, nhưng phụ mẫu tranh luận không phải vì muốn đẩy ai ra, mà là vì thương xót cả ta và Mộ Hà.

 

Với ta, vậy là đủ rồi.

 

Vì thế, ta nắm tay Mộ Hà bước vào, nói với phụ mẫu rằng, ta sẽ gả.

 

Mọi người đều sững sờ.

 

Phụ thân là người đầu tiên phản ứng, nghiêm giọng nói “A Nhụy, con đang nói gì vậy?”

 

“A Nhụy, mẫu thân không nỡ để con đi, nơi đó không phải… không phải nơi tốt đẹp gì…” Mẫu thân nghẹn giọng, không nói hết câu.

 

“Tỷ tỷ.” Mộ Hà còn chưa hiểu chuyện, vẻ mặt ngây ngô.

 

“Dù sao, khi bệ hạ hạ chỉ, người mà ngài ấy nhắm đến chính là con.”

 

Ta đã hưởng vinh hoa phú quý của Mộ Hà suốt mười sáu năm, vậy thì hôn sự này coi như ta trả lại cho nàng một đời bình an.

 

Dù sao, đây cũng xem như ta đã trèo cao.

 

Hai vị đường tỷ của ta còn chưa thể gả vào hoàng gia, mà một kẻ bình dân như ta lại có thể, chẳng khác nào một bước lên trời.

 

Dù phụ mẫu có không đành lòng thế nào, cuối cùng vẫn phải có một người đứng ra.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

12

 

Hôn kỳ gấp gáp, từ khi ta nói sẽ gả đi, sự chú ý trong nhà lại một lần nữa đổ dồn về ta.

 

Mẫu thân ngày ngày chuẩn bị của hồi môn cho ta. Ta đã từng xem qua danh sách của hồi môn, dày mấy trang, còn nhiều hơn cả hai vị đường tỷ khi xuất giá.

 

“Giữ lại cho A Hà đi.” Ta nhìn sang Mộ Hà bên cạnh, nói.

 

“Của nàng ấy chưa vội, ta và phụ thân con muốn giữ nàng ấy lại thêm vài năm.” Mẫu thân vỗ nhẹ tay ta.

 

“Nhưng…” Ta hơi do dự, nàng ấy bằng tuổi ta, ở lại thêm vài năm, chẳng phải sẽ bị xem là quá tuổi gả đi sao?

 

Mẫu thân nhìn ra suy nghĩ của ta, khẽ cười nói “Nàng ấy không giống con. Chúng ta chỉ mong nàng ấy có thể lấy một người bình thường, có gia tộc che chở, sống vui vẻ là được.”

 

Mộ Hà cũng gật đầu “Đúng vậy, mẫu thân nói, thế gia quý tộc quy củ nhiều, ta không thông minh như tỷ tỷ, sợ rằng học không nổi.”

 

“A Nhụy, nếu không phải thánh thượng ban hôn, ta và phụ thân con cũng chỉ mong con bình an mà thôi.”

 

Ta cảm thấy khóe mắt có chút cay cay.

 

Hóa ra, là ta nghĩ nhiều rồi.

 

Dù Mộ Hà đã trở về, nhưng phụ mẫu vẫn đối xử với ta rất tốt.

 

Chỉ đáng tiếc, sự đời khó liệu.

 

 13

 

Đêm trước ngày thành thân, Mộ Hà đến tìm ta, nhắc đến hôn sự này.

 

Nàng nói “Tỷ tỷ, thật ra tỷ vốn không nợ muội gì cả.”

 

Ta nhìn vào mắt nàng, nghe nàng nói tiếp “Là muội nợ tỷ. Nếu không phải vì phụ thân liều mạng bảo vệ muội, ông ấy đã không phải chết. Tỷ tỷ, muội nợ tỷ một mạng.”

 

Nói rồi, nàng lao vào lòng ta.

 

“Không sao đâu, không sao đâu, A Hà, ta làm điều này không chỉ vì muội."

 

Ta cũng vì chính bản thân mình nữa.

 

Người duy nhất ta có thể dựa vào, chính là phủ Ninh Quốc.

 

Vậy nên, ta phải làm gì đó, phải tính toán cho bản thân.

 

Bằng không, ta lấy tư cách gì để họ tiếp tục bảo vệ một kẻ không liên quan như ta.

 

Chỉ là, ta quá hẹp hòi, hoàn toàn không có được sự lương thiện như họ.

 

14

 

Khi ca ca cõng ta lên kiệu hoa, huynh ấy nói “Sau này nếu chịu ủy khuất, cứ về nhà.”

 

Nghe vậy, ta lại muốn khóc.

 

Đây là nơi ta đã sống mười sáu năm, bất kể sau này thế nào, ít nhất khoảnh khắc này, trong lòng họ ta vẫn là một phần của gia đình này.

 

Bái thiên địa, vào động phòng.

 

Cho đến khi Lệ vương vén khăn voan, ta vẫn còn hoảng hốt.

 

Vị vương gia khắc thê trong lời đồn này, thoạt nhìn lại là một nam nhân anh tuấn, hoàn toàn không phải yêu ma quái vật ba đầu sáu tay như thiên hạ thêu dệt.

 

Là người là tốt rồi.

 

Một đêm động phòng hoa chúc trôi qua, hôm sau ta phải vào cung tạ ơn, thân thể có chút không thoải mái.

 

Hoàng đế chỉ theo lệ nói mấy câu cát tường, sau đó ta đến thỉnh an hoàng hậu, nàng cũng vậy. Lẽ ra còn phải bái kiến mẫu thân của Lệ vương, nhưng bà đã mất từ nhiều năm trước, nên chúng ta quay về.

 

Hắn giao quyền quản gia cho ta, mọi thứ dường như không tệ, cũng chẳng phải nơi nguy hiểm như hổ lang.