19
Từ khi có Dao Dao, ta cảm thấy cuộc sống trở nên dễ chịu hơn nhiều.
Chỉ là, khi Dao Dao tròn nửa tuổi, Bích Liên dè dặt hỏi ta có nhận ra vương gia không thích con bé hay không.
Ta ngẫm nghĩ một lúc, hình như đúng là vậy.
Hắn chưa từng bế Dao Dao, cũng không trêu chọc con bé, thậm chí dạo gần đây vì ta đang điều dưỡng cơ thể, hắn cũng rất ít ghé qua.
Chẳng lẽ là do hắn không thích trẻ con? Nhưng xem ra cũng không giống lắm.
Dao Dao ăn mặc đều là tốt nhất, không ít thứ còn được lấy từ tư khố của hắn.
Nghĩ tới nghĩ lui vẫn không hiểu, ta cũng mặc kệ.
Dù sao hiện tại Dao Dao là đứa con duy nhất của hắn, cho dù không thích thì có thể làm gì đây, cũng không phải hắn có con ở bên ngoài.
Có lẽ hắn vốn là như vậy, hà tất phải cưỡng cầu?
20
Khi Dao Dao tám tháng tuổi, Mộ Hà thành thân, ta tặng nàng không ít đồ.
Hồng Trần Vô Định
Hôm đó ta trở về, trong nhà ai nấy đều vui vẻ, từ tận đáy lòng mà chúc phúc cho nàng.
Lúc ta thành thân, mọi người cũng cười, nhưng không phải kiểu vui mừng thế này, mà là lo lắng.
Hôn lễ tưng bừng náo nhiệt, tuy không hoành tráng bằng hôn lễ của ta năm đó, nhưng cũng rất chỉn chu, dụng tâm vô cùng.
Mẫu thân nói, hồng y của Mộ Hà là tự tay bà thêu.
Thảo nào lại đẹp đến thế.
Hy vọng những tháng ngày về sau của nàng cũng có thể thuận lợi như vậy.
Có lẽ đó là điều mọi người trong nhà mong muốn nhất.
21
Sau một ngày bận rộn, ta về phủ, có chút mệt mỏi, vừa chợp mắt một lát đã nghe Bích Liên vội vàng gọi ta, giọng điệu có vẻ như có chuyện gì nghiêm trọng.
Ra ngoài, ta mới phát hiện người có chuyện là Dao Dao.
Không biết làm sao mà đúng lúc Dao Dao đang chơi đùa thì vương gia lại đến.
Bình thường con bé rất ít gặp hắn, nhưng tính nó lại bạo dạn, hiếu kỳ, liền tự mình bò đến, níu lấy vạt áo hắn, vịn vào đó để đứng lên.
Dao Dao vừa mới biết đứng, chưa vững lắm.
Bích Liên nói, vương gia đã bảo người bế Dao Dao đi, nhưng con bé không chịu, còn nha hoàn và nhũ mẫu lại không dám qua, thành ra giằng co tại chỗ.
Dao Dao thậm chí còn thả một tay, với lên muốn hắn bế mình.
Chắc là thấy ta xuất hiện, ta thậm chí còn cảm nhận được hắn như thở phào nhẹ nhõm, dùng ánh mắt ra hiệu bảo ta nhanh chóng bế con bé đi.
Ta bước lên bế Dao Dao, nhưng con bé vẫn chưa chịu buông tay, thật không biết tính nết này giống ai.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
“Vương gia vất vả rồi, bế con bé một lát đi.” Ta nói.
Một lúc lâu sau, ta mới nghe hắn thấp giọng đáp “Bản vương nào biết bế trẻ con.”
Ta liền bảo tất cả mọi người lui xuống, tránh để hắn mất mặt, rồi từ tốn hướng dẫn cách bế.
Không ngờ hắn đúng là chưa từng làm, động tác không quá lớn, nhưng nhìn cứng ngắc vô cùng.
Dao Dao có vẻ cảm thấy thú vị, lại vung tay vẫy chân, ta trông thấy sắc mặt hắn thay đổi, dường như có chút tái đi, giống như bị dọa sợ.
Trong lòng ta đột nhiên nảy ra một suy nghĩ.
Có lẽ, không phải hắn không thích Dao Dao, mà là… hắn không dám chạm vào con bé.
Ta chỉ có thể kiên nhẫn chỉ dẫn, dù sao Dao Dao tám tháng tuổi đã khá cứng cáp hơn nhiều, chứ lúc mới sinh thì mềm oặt, ngay cả ta cũng không dám chạm vào.
Đợi Dao Dao chơi chán, được bế đi, hắn mới nói đến mục đích chính khi đến đây.
Bởi vì hiện tại trời thu mát mẻ, hắn dự định đưa ta và Dao Dao đến trang viên ngoại ô dạo chơi.
Nghe thì có vẻ thú vị, nhưng ta lại cảm thấy tất cả là vì Dao Dao.
Bằng không, năm ngoái sao không đi? Dù khi đó ta không tiện ra ngoài, còn năm trước nữa thì sao?
Nói trắng ra, là ta không xứng đáng.
22
Trang viên quả thực rất thú vị, nuôi không ít động vật nhỏ, Dao Dao trước nay chưa từng thấy nên ngày nào cũng nhờ người dẫn đến xem.
Con bé thích nhất là thỏ trắng, nhưng ta không dám để con chơi. Không nói đến chuyện sạch sẽ hay không, trẻ nhỏ tay chân vụng về là một vấn đề lớn, hơn nữa, da thịt Dao Dao mềm mại như vậy, lỡ như chọc giận con thỏ để nó cắn thì biết làm sao?
Điều hiếm có nhất là vương gia cũng ở lại, dường như có chút thảnh thơi, ít nhất thì ta cũng có thể thấy hắn mỗi ngày.
Hắn ngày càng quen với việc bế Dao Dao, chắc là bản năng của phụ thân, Dao Dao cũng rất thích hắn.
Chỉ là, không ngờ mới nửa tháng, đã có tin hoàng đế phế truất thái tử, đồng thời giam cầm Bình vương.
Thái tử là trưởng tử của hoàng đế, từ nhỏ đã được bồi dưỡng làm người kế vị. Bình vương là nhi tử thứ hai, yêu thích văn chương, danh tiếng trong giới văn nhân rất cao.
Bỗng dưng xử lý cả hai người này, chắc chắn không phải chuyện nhỏ.
Vừa nhận tin, vương gia lập tức quay về kinh, chỉ dặn ta cứ ở lại trang viên, không cần lo lắng.
Dao Dao vẫn vô tư vui vẻ mỗi ngày, nhưng ta lại thấp thỏm không yên.
Cẩn thận suy nghĩ, chuyện này tuy bất ngờ, nhưng vẫn có cảm giác có liên quan đến vương gia.
Cũng may không bao lâu sau, hắn đã đón chúng ta về.
Nghe nói có mấy gia tộc bị tống vào ngục, nhưng hiện tại mọi thứ vẫn xem như yên ổn.
Ta vốn là người thiển cận, chỉ để tâm đến mảnh trời nhỏ bé của mình.
Chỉ cần phủ Ninh Quốc và phủ Lệ vương không bị liên lụy, những người khác ta cũng chẳng buồn bận tâm.