31
Dao Dao giờ không còn là trẻ con nữa, ta cũng nên bắt đầu sắp xếp việc học cho con bé.
Kiến thức, lễ nghi đều phải học từ nhỏ, không thể một sớm một chiều mà hiểu được.
Tính cách con bé vốn đã có chút nghịch ngợm, vương gia trở về lại càng cưng chiều, có lúc ta còn không tìm thấy con bé.
Hỏi ra mới biết là bị vương gia dắt đi chơi, thật khiến ta đau đầu.
Cha con thân thiết, ta tất nhiên vui mừng, nhưng cũng có chút quá rồi.
Không bao lâu sau, cả kinh thành đều biết vương gia thương yêu Dao Dao, đến mức ngay cả nam nhi ruột cũng không bằng.
Có lẽ là do Xú Xú vẫn còn quá nhỏ.
Ta biết vương gia không phải không thích trẻ con, mà là sợ bản thân không kiểm soát được lực tay, làm tổn thương chúng.
Cũng giống như khi Dao Dao còn nhỏ, hắn không dám chạm vào con bé.
Vì vậy, ta bắt đầu dạy Xú Xú học theo Dao Dao, bám lấy phụ vương, dù sao nam nhi cũng cần phải rèn luyện từ nhỏ.
Tốt nhất là để vương gia giữ Dao Dao lại trong phủ, nữ nhi không thể suốt ngày rong chơi như vậy được.
Hồng Trần Vô Định
Nhưng kết quả là, vương gia chẳng hề thấy phiền, mà trực tiếp bế cả hai đứa đi mất.
Ta chỉ còn cách tìm một dịp thích hợp, cùng hắn bàn bạc chuyện giáo dục con cái.
Hắn chỉ thản nhiên nói “Nữ nhi của bản vương, đương nhiên là tốt nhất.”
“Dao Dao tất nhiên là tốt, nhưng quy củ vẫn cần phải học, nếu không sau này trưởng thành sẽ càng vất vả hơn.”
“Vậy thì không học.”
“Nhưng nếu không học, sau này làm sao đây?”
Thế gian này luôn khắt khe với nữ nhân, ta đương nhiên hy vọng Dao Dao có thể sống tốt.
Nhưng ta và vương gia không thể bảo vệ con bé cả đời, vẫn phải dạy con cách thích nghi với những quy tắc này.
“Nữ nhi của bản vương, ai dám nói nàng không tốt?”
Đầu ta càng đau hơn.
Không chỉ đau đầu, mà ta còn bắt đầu lo lắng, liệu Dao Dao có thể thuận lợi xuất giá hay không.
Xem ra, ta phải làm một người mẫu thân nghiêm khắc mới được.
Nếu không, cả nhà này chẳng ai có quy củ cả.
32
Không biết vì sao, dạo gần đây vương gia ít đến quân doanh hơn.
Hoàng đế đã lớn tuổi, nghi kỵ trong lòng cũng ngày càng nặng nề.
Mấy năm trước thái tử bị phế, đến giao thừa năm ngoái còn được hoàng đế khen ngợi một trận, ai cũng tưởng có hy vọng xoay chuyển.
Kết quả chưa đến hết tháng giêng đã lại bị giam lỏng.
Chuyện của hoàng gia quá mức phức tạp, phụ tử không còn là phụ tử, quân thần cũng chẳng phải quân thần.
May mà mấy năm qua vương gia đều ở biên ải, tránh được không ít chuyện thị phi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Những điều này, có cái là nghe từ mẫu thân, có cái là do Mộ Hà nói lại, bởi vì vương gia chưa bao giờ kể với ta.
Ta vẫn tưởng rằng trong phủ vẫn còn yên ổn, không ngờ cuối cùng cũng có biến cố.
Ngô thị vậy mà lén lút gửi tin tức ra ngoài, dù không có khả năng tiếp cận tin tức quan trọng, nhưng dù sao cũng là một gián điệp.
Khi ta biết chuyện, vương gia đã sớm cho người thẩm vấn.
Nhưng nàng ta rất cứng miệng, dù bị hỏi thế nào cũng không chịu hé một lời.
Ta tưởng rằng chuyện đã đi đến bước này, ít nhất cũng phải có chút tra tấn, không ngờ vương gia trực tiếp ra lệnh g.i.ế.c nàng ta.
“Như vậy không ổn lắm đâu?”
Dù sao nàng ta cũng là người do hoàng đế ban cho, tuy không có xuất thân quá cao, nhưng cũng là nữ nhi quan gia, cứ thế g.i.ế.c đi, truyền ra ngoài thì còn ra thể thống gì.
“Lòng dạ nữ nhân!.” Vương gia chẳng buồn nhìn ta, chỉ lạnh nhạt nói.
Không những vậy, hắn còn ra lệnh cho tất cả mọi người trong phủ phải đến quan sát xử trảm.
Ta chịu không nổi cảnh tượng ấy, liền quay về phòng trước.
Sau khi quan sát xử trảm trở về, Bích Liên nói với ta “Cảnh tượng thảm lắm, Vương thị sợ đến mức ngất xỉu tại chỗ.”
Tin tức này trong phủ đã bị phong tỏa, mấy ngày sau, chỉ truyền ra ngoài rằng Ngô thị bệnh mất.
Dù chẳng rõ ràng, nhưng người nhà nàng ta cũng không dám đến tìm, hơn nữa, ai suy nghĩ kỹ một chút cũng biết đây chắc chắn là cái c.h.ế.t bất thường.
Ta bỗng nhớ lại chuyện năm đó, trước khi ta gả vào vương phủ, vương gia đã từng tái hôn lần hai, nhưng tân nương c.h.ế.t ngay trong đêm tân hôn.
Chân tướng của sự việc năm đó, có khi nào cũng giống như Ngô thị hôm nay, là bị đánh c.h.ế.t hay không?
33
Không bao lâu sau, Vương thị chủ động xin xuất phủ đến chùa cầu phúc.
Ta cũng không định làm khó nàng, nhưng dù sao vẫn phải báo cho vương gia.
Kết quả là chuyện này lại bị chặn ngay từ chỗ hắn.
“Trong phủ hai trắc thất, một người bệnh mất, một người đi cầu phúc, vương phi cũng thật rộng lượng.” Hắn lạnh nhạt nói.
Xem ra không cho đi rồi.
Thái độ của hắn đối với ta vẫn như vậy, ta cũng chẳng thấy khó chịu.
Dù sao, không phải ai cũng thích hợp làm phu quân, nhưng nếu hắn có thể làm một người phụ thân tốt, vậy là đủ rồi.
Ít nhất, Dao Dao và Xú Xú có thể trưởng thành như những đứa trẻ bình thường khác.
34
Dao Dao đã bảy tuổi.
Chỉ cần con bé không mở miệng hay nghịch ngợm, khi ngồi yên lặng trông hệt như một tiểu thư khuê các đoan trang, nhưng một khi động lên lại như một con thỏ hoang.
Dao Dao có thể trở thành như vậy, công lao của vương gia không nhỏ.
Hắn thực sự cưng chiều Dao Dao, ít nhất là ta chưa từng thấy ai sủng ái con cái như vậy.
Hồi nhỏ ta cũng được yêu thương, nhưng phụ thân chưa bao giờ cõng ta trên vai hay dẫn ta ra ngoài chơi suốt cả ngày.
Nhưng trẻ con càng lớn càng khiến người ta lo lắng, ví dụ như lần này, hoàng đế triệu Dao Dao vào cung chơi, ban đầu chỉ nói là vài ngày, ai ngờ kéo dài nửa tháng vẫn chưa thấy về, khiến ta càng lúc càng bất an.
Đặc biệt là, mẫu phi của vương gia đã mất từ lâu, trong cung không có người quen, nếu có chuyện gì xảy ra, ta cũng chẳng thể làm gì.