Một Cành Tuyết

Chương 8



Ta lo đến mức quanh quẩn không yên, còn hai cha con kia thì vẫn vô tư dạo chơi khắp nơi.

 

Trong khi đó, Xú Xú tuy nhỏ hơn Dao Dao vài tuổi, nhưng từ lúc có thể cầm bút, vương gia đã mời tiên sinh đến dạy dỗ, bây giờ dù tuổi còn nhỏ nhưng so với bạn cùng trang lứa vẫn thông minh hơn nhiều.

 

Có lẽ thấy ta lo lắng, Dao Dao vỗ về ta “Mẫu phi, người đừng lo, phụ vương nói rồi, con vào cung muốn chơi thế nào thì chơi thế ấy, dù sao hoàng gia gia cũng là ông ngoại của con, không ai dám bắt nạt con đâu.”

 

Không, nghe câu này xong ta lại càng lo hơn.

 

35

 

So với Dao Dao, Xú Xú ngoan hơn nhiều.

 

Thế nên khi Dao Dao vào cung, ta cảm thấy trong phủ yên tĩnh hẳn.

 

Nhưng cũng chẳng được bao lâu, bên ngoài lại có biến cố.

 

Tĩnh vương thất thế, Khang vương cũng bị tổn hại không ít.

 

Hai người này mấy năm qua đều là ứng cử viên sáng giá cho ngai vị, một người có danh tiếng hiền vương, một người tuy còn trẻ nhưng thế lực ngoại tộc rất mạnh.

 

Thực ra, ta từng không hiểu nổi, vì sao phải tranh giành đến vậy?

 

*Một tướng công thành vạn cốt khô, huống hồ là ngai vàng?

 

(*Một tướng công thành vạn cốt khô: Để một vị tướng lập công danh, hàng vạn bộ xương đã phải khô cạn - sự thành công của một người thường phải đánh đổi bằng sinh mạng của vô số người khác)

 

Nhưng có lẽ, vì ai cũng chỉ cách ngôi vị đế vương một bước, chẳng ai cam lòng từ bỏ.

 

Trong gia tộc bình thường, con trưởng sẽ kế thừa phần lớn gia sản, nhưng hoàng thất thì lại ngược lại, thiên hạ vốn là nơi có quy củ nhất, lại cũng là nơi chẳng có quy tắc nào cả.

 

Chỉ cần leo lên thành công, ai còn quan tâm cách thức?

 

Dù sao, không ai chịu phục ai cả.

 

Biến cố lần này tuy không ảnh hưởng đến phủ Lệ vương, nhưng lại liên lụy đến phủ Ninh Quốc.

 

Ở kinh thành, thế gia nhiều không kể xiết, mối quan hệ thông gia lại càng phức tạp.

 

Hai người thoạt nhìn chẳng liên quan, truy ngược lại vẫn có chút dính líu.

 

Ninh Quốc phủ cũng vì thế mà bị liên lụy, nói trắng ra vẫn là tùy theo tâm trạng hoàng đế.

 

Rõ ràng là ông ta ngày càng khó chịu với dã tâm của các hoàng tử.

 

Bá phụ rốt cuộc cũng lui xuống, tước vị truyền lại cho đại đường ca.

 

36

 

Sang năm mới, sức khỏe của hoàng đế ngày càng suy yếu.

 

Đầu năm, tiểu hoàng tử được ông ta yêu thương nhất những năm gần đây cũng mắc phong hàn mà qua đời.

 

Khi tin truyền đến, Dao Dao còn khóc, sụt sùi nói “Thập Lục thúc tốt lắm, mỗi lần đều giúp con nhận tội thay.”

 

Thập Lục hoàng tử bằng tuổi Dao Dao, thật đáng tiếc.

 

Không biết là thiên ý hay có người đứng sau, ai mà đoán được?

 

Chừng nào người kế vị chưa được xác định, thì chuyện này còn chưa kết thúc.

 

Vương gia gần đây cũng không có công vụ gì, vì hoàng đế ngày càng yếu, hắn cũng không như trước, không dẫn Dao Dao ra ngoài dạo chơi nữa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Mộ Hà cũng thường xuyên đến trò chuyện với ta, hai chúng ta càng ngày càng thân thiết, dường như thực sự là tỷ muội tốt.

 

 37

 

Hoàng đế băng hà, vương gia đăng cơ.

 

Nhìn thì đơn giản, nhưng đêm trước đó là một trận chiến hỗn loạn.

 

Vốn luôn an phận, Dụ vương đột nhiên dấy binh tạo phản. Đáng tiếc, hắn tính sai một nước, bị hoàng đế phát giác.

 

Cuối cùng, cả hai bên đều tổn hại nặng nề.

 

Hoàng đế còn chưa kịp xử lý Dụ vương, thì hắn đã tự sát ngay trước mặt hoàng đế.

 

Hoàng đế tức giận đến mức tắt thở ngay tại chỗ.

 

Hồng Trần Vô Định

Mà vương gia, vô tình có mặt tại đó, vô tình lại đang nắm binh quyền trong tay, thế nên ngai vàng dĩ nhiên không thể rơi vào tay kẻ khác.

 

Những chuyện này đều do ta hỏi từ tùy tùng của hắn, người kia thuật lại y nguyên.

 

Tất cả giống như một giấc mơ, cứ thế mà nhặt được ngôi vị hoàng đế.

 

Giờ vương gia cũng phải gọi là hoàng thượng rồi.

 

Làm vua xong liền phong thưởng công thần, những người trong phủ chúng ta đương nhiên cũng có phần.

 

Ta không ngoài dự đoán, trở thành hoàng hậu, Dao Dao là công chúa, còn Xú Xú thì được lập làm thái tử ngay lập tức.

 

Ngoài mặt người ta tưởng rằng là vì hắn sủng ái ta, nhưng thực ra hắn chỉ đơn giản là không có hứng thú với nữ nhân.

 

Ta cảm thấy có lẽ sau này hắn cũng chẳng định có thêm con.

 

Còn về Vương thị đang cầu phúc trong chùa, ta vốn định phong nàng ta một danh phận, dù sao cũng từng ở trong phủ, nhưng hắn keo kiệt đến mức chỉ ban tước vị Quý nhân, chẳng hơn một thứ phi là bao.

 

Ngồi yên suy nghĩ lại, có lẽ người giỏi nhặt lợi lộc nhất chính là ta.

 

Ai mà ngờ, hôn sự không ai muốn năm đó, lại thực sự là thiên duyên trời ban.

 

38

 

Sau quốc tang, triều thần dâng tấu đề nghị tuyển tú.

 

Hoàng đế có vẻ chẳng mấy hứng thú, từ chối vài lần, ta cũng chỉ coi như trò tiêu khiển.

 

Dù sao, với thân phận hiện giờ, ta thật lòng không mong hắn tuyển thêm vài mỹ nhân như hoa như ngọc.

 

Không phải vì ta yêu hắn, mà vì ta yêu địa vị hiện tại của mình.

 

Chỉ cần hậu cung vẫn duy trì tình thế ta một mình độc sủng, thì đối với ta, với con cái ta, thậm chí với cả gia tộc ta, đều là điều tốt nhất.

 

Dĩ nhiên, trên mặt ta vẫn giữ phong thái hiền thê, thi thoảng còn khuyên bảo đôi câu.

 

Dù sao, hắn chưa bao giờ để tâm đến lời ta nói, ta cũng đã quen.

 

Chỉ là, ta không ngờ những lão thần này lại chĩa mũi nhọn vào ta.

 

Thật oan uổng.

 

May mắn, lần này hoàng đế đứng về phía ta, cho rằng đám người này thật vô vị.

 

Bởi vì trong mắt hắn, triều thần của hắn nên toàn tâm lo cho giang sơn xã tắc, nghiêm túc làm việc, chứ không phải cả ngày chỉ chăm chăm vào chuyện hậu cung của hắn.