Ta là con gái của một viên quan thất phẩm nhỏ bé, Tống Lưu Tiên.
Tể tướng gia có Thất công tử Hứa Thất Lang không muốn cưới vợ, một lòng chỉ nghĩ đến chuyện tu tiên vấn đạo.
Để có người nối dõi tông đường, Hứa phu nhân đã hạ mình đến cửa nhà ta cầu thân, cưới ta về.
“Chỉ cần con để con dâu sinh được cho ta một đứa cháu trai, thì mặc kệ con muốn đi đâu tầm tiên học đạo thì đi!”
Một năm sau, đích trưởng tử và đích trưởng nữ lần lượt chào đời.
Hai năm sau, lại thêm một vị nhị công tử ra đời.
Ba năm sau, một đôi tiểu thư song sinh oa oa cất tiếng khóc chào đời.
Hứa phu nhân mỗi tay ôm một đứa, trên cổ cưỡi hai đứa, trên đùi còn treo một đứa nữa.
Trong vẻ mãn nguyện lại lộ ra vài phần mệt mỏi, bà quay đầu nhìn thoáng qua Hứa Thất Lang đang ngồi kẻ mày cho ta.
“Con chẳng phải muốn thành tiên sao? Còn không mau đi đi!”
Trong nhà đã sắp không còn chỗ mà ở nữa rồi kìa!