Sau Khi Chuyên Gia Tội Phạm Trở Thành Sao Nữ Nhiều Tai Tiếng

Chương 107



 

 

 

Lúc này điện thoại hắn vang lên, là thám t.ử tư gọi.

 

"Anh," điện thoại vừa thông, đầu bên kia liền nói, "Cái đó... Bách Quốc Hùng và Tiết Tiệp, tôi tìm thấy rồi."

 

Trần Vũ chấn động, lập tức truy hỏi: "Bọn họ ở đâu? Điều kiện tôi đưa ra bọn họ có đồng ý không?!"

 

Thám t.ử tư báo tên một huyện nhỏ, sau đó chậm rãi nói: "Nhưng mà điều kiện anh đưa ra, bọn họ chắc không có cách nào đồng ý được rồi."

 

Trần Vũ: "?"

 

Thám t.ử tư mếu máo nói: "Bởi vì lúc tôi nhìn thấy bọn họ, bọn họ đã bị cảnh sát còng tay rồi."

 

Trần Vũ: "?"

 

Câu "Tình hình thế nào" vừa định thốt ra khỏi miệng thì trong điện thoại truyền đến tiếng loảng xoảng hỗn loạn, sau đó là giọng nói hoảng hốt của thám tử: "Không nói nữa anh ơi! Cảnh sát hình như phát hiện ra tôi rồi! Giờ tôi phải chuồn trước đây!!"

 

Sau câu hét khản cả giọng "Nhớ thanh toán nốt tiền nhé đại ca", cuộc gọi bị ngắt đột ngột. Câu nói lớn đến mức Trần Vũ nghi ngờ micro thu âm trong phòng khách cũng có thể bắt được tiếng.

 

Chỉ còn lại Trần Vũ đứng trên cầu thang chìm vào trầm mặc: "..."

 

Tuy nhiên, câu "chuồn" của đối phương thực sự đã gợi ý cho hắn.

 

Ánh mắt Trần Vũ trở nên sắc lạnh, hắn gọi vào một số điện thoại đã lưu từ trước, tránh xa các thiết bị thu âm gần đó: "Tôi phải đi ngay bây giờ, bên các anh có đường nào không?"

 

Đầu bên kia dường như không ngờ Trần Vũ lại gọi điện vào lúc này, qua một lúc lâu mới nói với giọng cợt nhả: "Không ngờ cũng có lúc Trần công t.ử phải tìm đến chúng tôi."

 

"Muốn ra nước ngoài thì đương nhiên là có cách, nhưng còn tùy xem Trần công t.ử muốn đi đâu, bao giờ đi."

 

Trần Vũ nói: "Càng nhanh càng tốt."

 

Giọng bên kia kéo dài chậm rãi: "Vậy giá của bọn tôi không thấp đâu nhé."

 

Trần Vũ: "Cứ ra giá là được."

 

Bên kia lập tức nói: "Sảng khoái!"

 

"50 vạn!" (khoảng 1.7 tỷ VNĐ)

 

Trần Vũ: "Các người đi cướp à?!"

Hồng trần cuồn cuộn
Sóng gió bủa vây
Tâm như chỉ thủy
Tự tại chốn này.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

"Không còn cách nào khác đâu Trần công tử," giọng bên kia khoa trương, "Vé máy bay ra nước ngoài vốn đã không rẻ, anh lại còn muốn đi gấp. Chúng tôi còn phải giúp anh lo lót hải quan, giấy tờ các thứ, cái nào mà chẳng cần tiền?"

 

"Đây là chúng tôi nể tình trên người anh không có chức tước gì, sắp xếp đi ra ngoài tương đối dễ nên mới có giá hữu nghị đấy."

 

Đối phương nghe có vẻ ung dung, chẳng hề vội vàng, rốt cuộc hiện tại là thị trường của người bán, họ có thể tùy tiện hét giá.

 

Nhưng Trần Vũ thì không dám chờ đợi thêm.

 

Hắn c.ắ.n răng: "Tôi có thể chuyển trước cho anh 10 vạn, số còn lại chờ tôi qua được hải quan sẽ đưa nốt."

 

Người bên kia cười khẽ: "Được, nhưng Trần công t.ử đừng có nghĩ đến chuyện quỵt nợ, nếu không thủ đoạn của chúng tôi thế nào, anh cũng biết rồi đấy."

 

Nói xong đối phương chốt lại một câu: "Anh đến sân bay quốc tế thành phố A trước đi, trong vòng 20 phút tôi sẽ gửi tin tức cho anh." Sau đó cúp máy.

 

Trần Vũ xác nhận lại giấy tờ tùy thân đã mang đủ một lần nữa, liền lập tức đi ra ngoài.

 

Báo cáo với tổ chương trình là mình phải rời đi là chuyện không thể nào. Chưa nói đến việc tự ý rời thành phố A trong thời gian ghi hình là vi phạm hợp đồng, hiện tại dư luận bên ngoài đang ầm ĩ như vậy, Trần Vũ không tin tổ chương trình lại không để ý chút nào.

 

Lúc này mà bảo muốn ra nước ngoài, chẳng khác nào nói với tổ chương trình là "tôi muốn bỏ trốn".

 

"— Ơ, Trần Vũ, cậu cũng muốn ra ngoài à?"

 

Chỉ trong thời gian hai cuộc điện thoại, Lý Trác Nhiên cũng đã từ nhà vệ sinh đi ra.

 

Cậu ta ôm bản thiết kế, vội vàng đuổi theo Trần Vũ: "Cậu đi về phía Đại học A hả? Hôm nay tôi lái xe tới, tiện đường có thể đưa cậu đi!"

 

Trần Vũ: "Không cần. Tôi không đến trường."

 

Lý Trác Nhiên: "Vậy cậu đi đâu? Nếu tiện đường tôi cũng có thể chở mà!"

 

Trần Vũ: "Thật sự không cần..."

 

Hắn mất kiên nhẫn đổi giày, mở cửa phòng: "Tôi có chút việc riêng phải ra ngoài một chuyến, hướng đi chắc không tiện đường với văn phòng của cậu đâu..."

 

Sau đó, vừa vặn mặt đối mặt đầy thâm tình với những người mặc cảnh phục đứng ngay ngoài cửa.

 

Trần Vũ: "..."

 

Hắn theo bản năng lùi lại một bước.