Ánh mắt của đám đông tại hiện trường lập tức đồng loạt đổ dồn vào người Khương Mịch Tuyết.
Dưới sự chú ý của bao nhiêu người, vẻ mặt Khương Mịch Tuyết vẫn giữ được sự bình thản vững vàng.
Cô mượn chiếc loa của đồng chí cảnh sát bên cạnh, sau đó ngẩng đầu hướng về phía Lý Trác Nhiên trên cây: "Bóc phốt cậu?"
"Lý Trác Nhiên, cậu đang nói đến loại phốt nào?"
"Là phốt cậu là dân chơi, hay đi hộp đêm?"
"Hay là phốt cậu thầm mến Ngải Tiểu Linh — ừm, ít nhất là từng thầm mến?"
Tay Lý Trác Nhiên đang ôm cành cây run lên, suýt chút nữa ngã lộn cổ xuống đất ngay tại trận.
"Hay là chuyện hồi đi học cậu thi không đạt yêu cầu, định tự sửa điểm, kết quả bị phụ huynh phát hiện và đ.á.n.h cho một trận?"
Lần này đến lượt Ngải Tiểu Linh kinh hãi: "Cái này mà chị cũng nhìn ra được á?!"
Khương Mịch Tuyết nhàn nhạt nói: "Đoán thôi, 80% học sinh thành tích kém đều từng trải qua chuyện này. Cậu ta trông cũng không có vẻ thông minh lắm."
Lý Trác Nhiên: "?"
Hồng trần cuồn cuộn
Sóng gió bủa vây
Tâm như chỉ thủy
Tự tại chốn này.
Cậu ta vẫn còn ở đây mà!
Khương Mịch Tuyết bỏ loa xuống, lại ngẩng đầu hỏi: "Lý Trác Nhiên, giờ tỉnh táo hơn chút nào chưa?"
— Trong tâm lý học có một phản ứng gọi là "phản ứng chiến đấu hoặc bỏ chạy" (fight or flight). Khi con người ở trạng thái căng thẳng tột độ (stress), adrenaline tăng vọt, sau đó bản năng sẽ thay thế não bộ điều khiển cơ thể, tạo ra những hành vi thiếu lý trí.
Có thể thấy, Lý Trác Nhiên chắc hẳn đã bị sự việc chiều nay dọa cho ngớ ngẩn rồi.
Lý Trác Nhiên: "... Vậy hai điều trước đó thì sao?"
Khương Mịch Tuyết nói: "Ngày đầu tiên tất cả khách mời chuyển vào, khi mọi người giới thiệu bản thân trong phòng khách, vị trí ngồi của hai người quá gần nhau."
Hơn nữa họ chọn góc độ ghế sofa rất khéo, chỉ nhìn từ góc máy quay thì không dễ phát hiện khoảng cách thực tế giữa hai người rất gần.
Từ góc độ lý thuyết không gian tâm lý, những người lạ gặp nhau lần đầu sẽ không có thói quen ngồi sát nhau như vậy. Đặc biệt là góc độ họ chọn thực ra là trạng thái bán đối kháng, nhưng đêm đầu tiên khi gửi tin nhắn rung động, Lý Trác Nhiên lại chọn Ngải Tiểu Linh. Hai điểm này kết hợp lại xem ra khá vi diệu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Lý Trác Nhiên kinh ngạc: "Cô cô cô cô cô đã biết từ sớm rồi à?!"
Không hiểu sao, cậu ta bỗng có cảm giác như đang khỏa thân chạy ngoài đường.
"Còn về chuyện hộp đêm..." Khương Mịch Tuyết mở ứng dụng bản đồ, giơ lên cho Lý Trác Nhiên xem, "Con người khi chạy trốn theo bản năng sẽ chọn con đường và phương hướng mình quen thuộc nhất."
Thật không khéo, gần đây chính là khu phố quán bar nổi tiếng của thành phố A.
Nếu Lý Trác Nhiên chạy thêm một cây số nữa mới bị tìm thấy, thì đêm nay chắc cậu ta đã nổi danh hoàn toàn trong giới dân chơi rồi.
Lý Trác Nhiên: "..."
"Cho nên, nếu tôi muốn bóc phốt, thì những chuyện này lẽ ra giờ cả nước đều biết rồi." Khương Mịch Tuyết giúp cậu ta kết luận.
Cô ngẩng đầu nhìn Lý Trác Nhiên: "Lý Trác Nhiên, giờ cậu có thể xem xét việc xuống khỏi cái cây đó chưa?"
Bị gọi tên liên tục vài lần, Lý Trác Nhiên rốt cuộc cũng khôi phục lại chút cảm giác bình thường về những vấn đề như "tôi là ai, tôi ở đâu, tôi đang làm gì". Cậu ta lặng lẽ cúi đầu.
Lý trí hơi hồi phục, cậu ta cũng bắt đầu chậm chạp thò chân xuống dưới dò đường.
Sau đó.
"Mẹ ơi!!" Lý Trác Nhiên hét t.h.ả.m một tiếng, cả người lại nhảy ngược lên nửa mét, "Cao quá!!"
Ngải Tiểu Linh: "... Thế lúc nãy anh leo lên kiểu gì?"
"Tôi không biết a!" Lý Trác Nhiên nước mắt sắp trào ra, "Lúc nãy tôi lên bằng cách nào vậy?"
Cuối cùng, tổ chương trình vẫn phải chọn phương án nhờ cứu hỏa hỗ trợ, mang thang dài đến, đỡ Lý Trác Nhiên từng bước xuống khỏi cây.
Ở trên cây lâu như vậy, lúc xuống chân Lý Trác Nhiên mềm nhũn.
Mặt cậu ta đầy mồ hôi nóng lạnh lẫn lộn, nhưng vẫn không quên xác nhận lại với Khương Mịch Tuyết: "Cô thật sự sẽ không nói ra ngoài chứ? Thật sự sẽ không sao?"
Khương Mịch Tuyết hỏi: "Giờ cậu còn có bạn gái không?"
Lý Trác Nhiên ngơ ngác lắc đầu, sau đó sực tỉnh, liên tục giải thích trong lo sợ: "Tôi đã lên chương trình hẹn hò rồi sao có thể có bạn gái bên ngoài được — bạn trai cũng không có nốt!!"
Khương Mịch Tuyết nhìn cậu ta một cái: "Ừ, nói thật đấy."