Sau khi các khách mời thương lượng xong lộ trình hành động tiếp theo liền chia nhau ra đi. Khương Mịch Tuyết trước tiên đi một mình đến cầu thang nối tầng 3 và tầng 2, nghiên cứu cánh cửa sắt bị khóa chặt một lúc. Chỉ nhìn qua hình ảnh truyền về, tổ đạo diễn cũng không chắc cô rốt cuộc đã phát hiện ra đây là loại khóa mở theo giờ hay chưa.
Chỉ thấy Khương Mịch Tuyết quan sát một hồi rồi quay người đi thẳng lên tầng trên.
Bỏ qua tầng 3 và tầng 4, Khương Mịch Tuyết đi tới khu vực làm việc ở tầng 5.
Thời gian hiện tại đã gần 23 giờ, Khương Mịch Tuyết lục soát từng căn phòng có thể mở được – chỉ là điều kỳ lạ nằm ở chỗ, trọng tâm của cô dường như không phải là tìm manh mối ẩn giấu trong phòng, mà là nhắm vào những thứ kỳ quái.
Ví dụ như cô gỡ một chiếc áo blouse trắng từ móc treo sau cửa một văn phòng nọ, sau đó lại lột bộ tóc giả trên đầu một con ma nơ canh...
Hồng trần cuồn cuộn
Sóng gió bủa vây
Tâm như chỉ thủy
Tự tại chốn này.
Ngay trước thời điểm chuyển giờ chẵn, Khương Mịch Tuyết đuổi anh quay phim đi theo mình đến một góc khuất ở tầng 5, còn cô thì tìm một văn phòng, đóng cửa lại và trốn vào trong.
Khi cô làm hành động này, bất kể là tổ đạo diễn hay chính anh quay phim đều không nghĩ ngợi nhiều: Rốt cuộc mục tiêu hai người chắc chắn lớn hơn một người, Khương Mịch Tuyết sợ anh quay phim ở cùng phòng với mình sẽ dễ bị NPC phát hiện hơn cũng là chuyện bình thường.
Thế nhưng, chờ NPC tuần tra đi hết một vòng tầng lầu và đã quay về được vài phút, Khương Mịch Tuyết vẫn chưa từ trong đó đi ra.
Anh quay phim đợi hơn mười phút, giữa chừng còn đụng mặt Giang Nghiên Tân đi ngang qua một vòng, cũng vẫn chưa thấy Khương Mịch Tuyết ra.
Tình hình này có vẻ không ổn rồi!
Anh ta c.ắ.n răng, vác máy quay đi tới, đẩy cửa ra nhìn – sau đó phát hiện bên trong không một bóng người.
Anh quay phim: "!!!"
"Đạo diễn Dịch! Không xong rồi! Cô Khương biến mất rồi!!!"
...
Tổ đạo diễn bên này thực ra đã phát hiện Khương Mịch Tuyết biến mất sớm hơn một chút.
Ngoài các nhiếp ảnh gia đi theo quay (follow PD), tổ chương trình còn lắp camera ở mỗi phòng trong viện điều dưỡng này. Sau khi Khương Mịch Tuyết đuổi anh quay phim ra ngoài, tổ đạo diễn đã chuyển hình ảnh sang camera giám sát trong căn phòng đó.
Sau đó bọn họ nhìn thấy Khương Mịch Tuyết cởi áo khoác bệnh nhân ra, thay chiếc áo blouse trắng vừa tìm được ở phòng khác vào.
Cô búi tóc lên, đội chiếc mũ trùm đầu lột từ đầu người giả xuống. Cuối cùng quệt ít m.á.u giả lên người, đeo khẩu trang vào, chỉ trong chớp mắt, Khương Mịch Tuyết đã biến mất khỏi căn phòng.
Đúng lúc bên ngoài có một nhóm NPC vừa tuần tra xong đi ngang qua, đạo diễn Dịch vội vàng cho người chuyển hình ảnh ra ngoài. Quả nhiên, Khương Mịch Tuyết đã trà trộn vào trong đó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Hơn nữa vì ai cũng hóa trang hiệu ứng đặc biệt, cộng thêm quân số đông, ánh đèn lại lờ mờ, nhìn thoáng qua căn bản không nhận ra sự khác biệt.
"Cô ấy định giả làm NPC!" Đạo diễn Vương, người đã từng làm việc với Khương Mịch Tuyết nhiều lần, lập tức nói: "Chúng ta có cần thông báo cho người ở trên kia không?"
Đạo diễn Dịch cũng nhận ra ý đồ của Khương Mịch Tuyết, nhưng mà...
"Từ từ đã," ông nói, "Xem Khương Mịch Tuyết định làm gì."
Rốt cuộc đây là show kinh dị, người chơi ngược lại đóng vai NPC trà trộn vào, nghe thôi đã thấy rất đáng xem rồi.
Và Khương Mịch Tuyết cũng không phụ sự kỳ vọng của họ.
Đám hộ lý tuần tra này đi xong lộ trình cố định theo giờ, hoàn thành "công việc" của khung giờ này nên trông có vẻ thư giãn hơn nhiều.
Hai người đi đầu thậm chí còn bắt đầu tán gẫu: "Cậu đừng nói chứ chỗ này nhìn âm u phết, tổ chương trình này đúng là chịu chi thật."
"Chứ còn gì nữa, mẹ tôi thích Vinh Dật lắm, lát nữa diễn xong, liệu chúng ta có thể đi xin chữ ký ông ấy không nhỉ?"
"Chắc là được thôi, tôi nghe nói tính tình Vinh Dật tốt lắm, không mắc bệnh ngôi sao đâu..."
"Tôi cũng cảm thấy bầu không khí này không đúng lắm..." Một giọng nói trầm thấp đột nhiên chen vào từ bên cạnh.
Người nói chuyện đầu tiên lập tức quay đầu lại trừng mắt: "Cái gì mà không đúng? Tôi bảo cậu rồi, không có việc gì thì đừng có dọa người lung tung nha!"
"Lúc chúng ta đi ra là có mấy người?"
Người đi đầu không chút nghĩ ngợi đáp: "Bảy người chứ mấy... Ơ..."
Hắn đột nhiên trố mắt, bắt đầu đếm đội ngũ phía sau mình: "Một, hai, ba, bốn, năm, sáu, bảy... Tám?!"
"Sao lại lòi ra thêm một người?"
Hắn dụi dụi mắt, đếm lại lần nữa: "Một, hai..."
"Vẫn là tám..."
C.h.ế.t người hơn nữa là, hiện tại ai cũng hóa trang hiệu ứng, không ít người trên mặt bê bết m.á.u me, căn bản không nhìn ra ai với ai có gì khác biệt!
Cả đội ngũ tĩnh lặng trong ba giây đồng hồ.
Sau đó tất cả mọi người bắt đầu điên cuồng la hét: "A a a a a!!! Có ma a!!!!"