Dưới sự hoảng loạn, mấy người muốn chạy nhưng phương hướng lại xung đột, dẫn đến việc va vào nhau ngã dúi dụi. Tuy nhiên bọn họ cũng chẳng màng trách cứ lẫn nhau, bò dậy từ dưới đất xong lại vội vàng tiếp tục lăn lộn bò toài chạy ra ngoài.
Chỉ trong chớp mắt, đội ngũ vốn đang tụ tập liền tan tác như chim vỡ tổ, chỉ còn lại Khương Mịch Tuyết đứng tại chỗ. Chờ đám đông chạy hết sạch, cô mới ngồi xổm xuống, nhặt lên từ mặt đất một món đồ bị rơi ra trong lúc hỗn loạn vừa rồi. À không, là thẻ nhân viên.
Cô nhìn nội dung trên đó, sau đó chỉnh lại bộ tóc giả, chọn một hướng rồi tiếp tục đi về phía trước.
Sau khi rẽ qua hai ba khúc ngoặt, cô mới dừng lại trước một cánh cửa.
Đẩy cửa bước vào, đó chính là khu sân thượng bị niêm phong trên bản đồ địa hình.
Trên sân thượng có mười mấy người, một bộ phận trang điểm kiểu NPC, cũng có những người ăn mặc bình thường, trông như nhân viên phụ trách điều phối.
Đối với việc Khương Mịch Tuyết bước vào đây, bọn họ cũng không tỏ vẻ nghi ngờ gì, chỉ tưởng cô vừa đi tuần tra về. Có người hỏi: "Những người khác đâu? Sao đi tuần mà chỉ có mình cô về đây?"
Khương Mịch Tuyết bình tĩnh trả lời: "Ồ, tôi đi lên từ tầng 3."
"Cổng kiểm soát từ tầng 3 xuống tầng 2 xảy ra chút vấn đề, tổ trưởng bảo tôi lấy thẻ cửa của mọi người xuống thử xem, xem là do thẻ của chúng tôi có vấn đề hay là khóa bị hỏng."
Trạng thái của cô quá mức bình tĩnh, hơn nữa bên tổ đạo diễn cũng không thông báo gì lên tầng trên, cho nên nhân viên ở khu nghỉ ngơi sân thượng không nghi ngờ gì, quay đầu lục lọi trong túi mình, tìm ra thẻ cửa: "Cầm lấy đi, nếu thật sự có vấn đề gì thì gọi tổ kỹ thuật đi sửa ngay nhé!"
Khương Mịch Tuyết: "Ok."
Hơn 12 giờ đêm, sau khi tránh thoát đợt rà soát thứ ba của NPC, nhóm bảy người đã tề tựu đông đủ trước lối đi từ tầng 3 xuống tầng 2.
Giang Nghiên Tân và Lộ Tư Trạch đều bị Vinh Dật triệu hồi bằng tờ thông báo tìm người dán trong nhà vệ sinh. Chỉ là người trước trông trạng thái còn ổn, người sau thì mệt phờ râu như thể bị mười con ch.ó đuổi theo suốt ba dặm đường.
Lâm Hiểu Thanh vừa thấy bộ dạng Lộ Tư Trạch liền buồn cười: "Tiểu Trạch, cậu sao thế? Sao lại mệt đến mức này?"
"Đừng nhắc nữa," Lộ Tư Trạch xua tay, trong mắt tràn đầy sự tang thương, "Hai tiếng đồng hồ, tôi bị dọa hết ba lần, bị ma đuổi sáu lần..."
"Cộng lại là chín lần, chín lần đấy!!" Cậu ta kêu t.h.ả.m thiết.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Hai tiếng là 120 phút, bình quân mười mấy phút tôi lại bị đuổi một lần, một lần bị đuổi hơn mười phút... Hai tiếng này tôi toàn dùng để chạy trốn... Các người cười cái gì?!"
"Không có gì..." Kiều Hoán vừa nói vừa nhịn không được quay mặt đi chỗ khác, "Chỉ là muốn cảm ơn một chút, vì sự hy sinh của cậu cho chúng tôi... Phụt..."
Thảo nào suốt một tiếng qua, bọn họ cơ bản chẳng gặp NPC dọa người nào, hóa ra là có người đang "gánh team" chịu trận thay.
"Khụ khụ, hay là nói một chút về thu hoạch của mọi người trong giờ vừa rồi đi." Giang Nghiên Tân lên tiếng.
Anh lấy ra một tờ báo: "Đây là cái tôi tìm được khi ở tầng 5."
Những người khác nhận lấy xem: "Chỗ này đâu có nội dung gì đặc biệt?"
Giang Nghiên Tân nói: "Nội dung không có vấn đề gì, nhưng vấn đề là thời gian ——"
Anh chỉ vào ngày phát hành trên đó: "Đây là tờ báo năm 1998, căn phòng tôi tìm thấy lúc ấy hẳn là phòng báo chí, tạp chí và báo chí bên trong, ngày mới nhất cũng chỉ đến ngày này."
Vừa đúng là 20 năm trước.
"Hơn nữa mặt sau tờ báo này ——" Anh lật tờ báo lại, mặt sau bị ai đó dùng bút marker đen viết một câu.
【 Linh đài một đuốc hóa tro tàn. 】
Giang Nghiên Tân nhíu mày nói: "Tôi không chắc nó có ý nghĩa gì, nhưng cứ tiện tay mang xuống."
Hồng trần cuồn cuộn
Sóng gió bủa vây
Tâm như chỉ thủy
Tự tại chốn này.
"Sao tôi cảm giác chỗ này cứ bí ẩn thế nào ấy," Lâm Hiểu Thanh xoa xoa cánh tay mình, "Đâu đâu cũng là mấy câu đọc không hiểu."
Hòa Thư Hỉ giải thích: "Tôi và Hiểu Thanh đụng phải một NPC bệnh nhân trong một phòng bệnh ở tầng 3, anh ta bảo bọn tôi giúp dọn dẹp phòng sạch sẽ. Làm xong thì anh ta đưa cho bọn tôi một cuốn sách... Tôi lật xem qua, hình như nói về mấy thứ như Đạo giáo Kỳ Môn Độn Giáp."
Mấy thứ này cô đọc còn không hiểu, huống chi là Lâm Hiểu Thanh lớn lên ở nước ngoài từ nhỏ.
Nghe xong trải nghiệm của Lâm Hiểu Thanh và Hòa Thư Hỉ, biểu cảm của Vinh Dật có chút chua chát: "Sao vận may các cô tốt thế? Tôi với sư đệ đụng phải một NPC nhờ giúp đỡ ở tầng 4, kết quả bọn tôi cực khổ làm xong nhiệm vụ, hắn chẳng cho phần thưởng gì, lại còn đuổi theo bọn tôi chạy té khói!"