Vinh Dật quay đầu nhìn quanh: "Tình huống gì thế này, vừa nãy chẳng phải mới hơn 12 giờ sao? Thời gian cũng nhảy cóc à?"
Hòa Thư Hỉ quan sát một lát rồi cho rằng cầu người không bằng cầu mình, cô chọn đại một cái bàn có người ngồi, tiến lên hỏi han lịch sự: "Xin chào..."
Tuy nhiên người bệnh kia chỉ cắm cúi ăn cơm, nhất quyết không để ý đến Hòa Thư Hỉ.
"Này này, làm gì đấy?" Một hộ lý vốn đang tán gẫu bên cạnh thấy hành động bắt chuyện của Hòa Thư Hỉ liền quay sang, "Giữa các phòng bệnh khác nhau không được tùy ý bắt chuyện nhé."
"Cô, giường số 32, làm gì đấy? Không xuống ăn cơm sao?" Một y tá trong đó lại nói với Hòa Thư Hỉ.
Hòa Thư Hỉ "dạ dạ" hai tiếng đồng ý.
"Đúng rồi, giường số 33 cùng phòng với cô tình trạng hình như khá nghiêm trọng đúng không?" Cô y tá kia như nhớ ra điều gì, nhắc nhở thêm, "Nó nếu không xuống ăn cơm thì cô nhớ mang cơm lên cho nó nhé."
Nghĩ đến người bạn cùng phòng bị rớt đầu kia, khóe miệng Hòa Thư Hỉ giật giật: "Được..."
Tình trạng của đối phương, quả thực là khá nghiêm trọng ha.
Cô y tá lầm bầm nhỏ: "Đừng để c.h.ế.t đói thật đấy."
Sau đó các khách mời lại thử bắt chuyện với những người mặc đồ bệnh nhân khác, nhưng dường như vì quy tắc "khi ăn cơm nên giữ trật tự im lặng", họ không nhận được bất kỳ phản hồi nào.
Hồng trần cuồn cuộn
Sóng gió bủa vây
Tâm như chỉ thủy
Tự tại chốn này.
Họ lại thử đi ra ngoài nhà ăn, nhưng mỗi lần vừa đến cửa, những hộ lý vốn coi họ như không khí liền giống như bị kích hoạt cơ chế gì đó, lập tức xông tới chặn lại: "Chưa đến giờ hoạt động tự do đâu! Không được đi ra ngoài!"
Sau một vòng thăm dò như vậy, mọi người lại chụm đầu vào nhau thương lượng: "Làm sao bây giờ?"
"Vừa nãy tôi ghé vào cửa lớn nhà ăn nhìn thoáng qua, bên kia còn một hành lang nữa, đoán chừng là phòng nghỉ ngơi, lối đi xuống tầng 1 có khả năng cũng ở bên ngoài đó."
"Trong nội quy nói giờ hoạt động tự do buổi sáng là 10 giờ đến 12 giờ... Chúng ta không thể thật sự đợi đến lúc đó chứ?"
"Phải nghĩ cách lẻn ra ngoài."
Nhưng khác với hành lang phòng bệnh tối om ở tầng trên, đèn nhà ăn sáng trưng, chiếu rõ mồn một mọi ngóc ngách, hoàn toàn không cho người ta cơ hội mò mẫm trốn đi.
Hơn nữa có bài học trước đó, lần này đám NPC tầng 2 ai nấy đều nhìn chằm chằm Khương Mịch Tuyết, tuyệt đối không cho cô cơ hội giả thần giả quỷ dọa ngược lại nhân viên công tác nữa.
Sau khi bàn tán xôn xao, Khương Mịch Tuyết nói: "Thực ra, ý tưởng 'đục nước béo cò' vẫn khả thi đấy."
Sau đó các khách mời nhìn nhau, tắt micro thu âm, quây thành vòng tròn thì thầm to nhỏ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Mặc dù qua hình ảnh anh quay phim truyền về có thể thấy, trong lúc thảo luận Khương Mịch Tuyết không nói gì nhiều, nhưng trong lòng tổ đạo diễn vẫn không khỏi thót tim.
Ai mà biết đám "hỗn thế ma vương" này còn có thể làm ra chuyện gì nữa chứ!
Thời gian các khách mời chụm đầu thương lượng không dài, rất nhanh họ đã bàn xong, bật lại mic thu âm rồi tản ra.
Trong đó một bộ phận giả vờ như đi tham quan, đi loanh quanh trong nhà ăn, một bộ phận khác —— chủ yếu là Lộ Tư Trạch, thì thật sự làm theo mệnh lệnh lấy cơm của hộ lý trước đó, đi ra bên cạnh lấy khay, xếp hàng lấy cơm.
Chỉ là khi đến lượt mình, Lộ Tư Trạch đưa khay cơm qua: "Cô ơi cháu không muốn ăn bánh bao."
Cô phụ trách múc cơm nhìn cậu một cái, lấy một quả trứng gà đưa cho Lộ Tư Trạch.
Lộ Tư Trạch cầm trứng gà trên tay, lại đưa trả về: "Cô ơi cháu thấy bánh bao cũng ngon đấy, hay là cho cháu bánh bao đi."
Cô múc cơm thu lại trứng gà, lấy lại cái bánh bao.
Lộ Tư Trạch: "Ơ nhưng mà trứng gà là protein chất lượng cao mà, ăn tốt cho sức khỏe, hay là cho cháu trứng gà đi."
Cô múc cơm nặng nề thu lại bánh bao, đưa trứng gà ra.
Lộ Tư Trạch: "Thực ra bánh bao..."
Cô múc cơm lại đặt bánh bao vào tay Lộ Tư Trạch, lần này cô ấy còn chẳng thèm lấy lại trứng gà, xua tay như đuổi tà: "Đi đi đi!"
Lộ Tư Trạch: "Cô ơi quả trứng này cô cầm lại đi ạ, cháu không ăn hết nhiều thế đâu!"
Cho dù chỉ là diễn viên quần chúng đóng vai cô múc cơm, NPC này rốt cuộc cũng không nhịn nổi nữa.
Cô ấy ném cái muôi dài dùng để múc canh (thực ra chỉ là nước sôi để nguội) vào nồi cái "keng", trừng mắt nhìn Lộ Tư Trạch: "Thằng nhóc này cố ý đến gây sự phải không?!"
Lộ Tư Trạch cũng bất mãn nói: "Cô nói gì thế cô! Cháu là bệnh nhân mà!!"
"Biết mình có bệnh mà còn ở đây la lối om sòm à?! Cậu có ăn hay không! Không ăn thì đi mau!"
Lộ Tư Trạch nhoài cả người vào cửa sổ nhà ăn: "Cô ơi sao cô có thể nói như thế được!"
Hai người này giọng người này to hơn người kia, các diễn viên quần chúng ở vị trí khác trong nhà ăn đều bị âm thanh thu hút nhìn sang.
NPC đóng vai bác sĩ cũng buộc phải bước tới, dựa theo thiết lập nhân vật của mình tiến hành hòa giải: "Thôi nào, bệnh nhân giường 54 cậu đừng làm loạn nữa..."
"Dựa vào cái gì tôi không được làm loạn?" Có thể là hình tượng đã mất sạch sành sanh, hiện tại Lộ Tư Trạch diễn càng lúc càng "bay".