Vì thế Hách Chi cũng trầm mặc xuống: "Không mời giáo viên thanh nhạc cho em, là lỗi của chị."
Mặc dù trước đó Khương Mịch Tuyết đã từ chối phát triển theo hướng ca sĩ, nhưng giọng hát này của cô cũng không thể nào "ba chấm" đến mức không đem ra khoe được như thế chứ!!
Khương Mịch Tuyết: "...... Cho nên, cái đêm hội này?"
Hách Chi thở dài một tiếng: "Chị giúp em đi từ chối."
Ở điểm này, cô ấy và Khương Mịch Tuyết có thể đạt được sự thống nhất.
Nếu giọng hát của Khương Mịch Tuyết chỉ ở mức người thường, không đủ chuyên nghiệp nhưng cũng không khó nghe, thì tìm một giáo viên thanh nhạc hướng dẫn một chút, cộng thêm kỹ thuật chỉnh âm hiện đại, lên sân khấu đêm hội đón năm mới cũng chẳng có vấn đề gì.
Nhưng với tình hình thực tế hiện tại... Vẫn là không nên lừa dối khán giả một cách tùy tiện như vậy thì tốt hơn.
Đạo lý "không có kim cương thì đừng ôm việc chế đồ sứ", cả hai người đều vô cùng tán thành.
Cũng trách cô ấy, đã quên tìm hiểu trước giọng hát của Khương Mịch Tuyết.
Lúc đi đàm phán, người phụ trách bên đài truyền hình ban đầu còn không quá tin lời Hách Chi, nghi ngờ bên Khương Mịch Tuyết đang tìm cớ thoái thác.
Vì thế Hách Chi đích thân mở một cuộc họp video, bảo Khương Mịch Tuyết hát một đoạn cho người phụ trách này nghe.
Sau đó người phụ trách cũng chẳng nói nên lời.
Ông ấy thậm chí còn chủ động nói: "Tháng trước tôi mời cho con gái tôi một giáo viên dạy hát vỡ lòng, cô ấy dạy trẻ mẫu giáo rất mát tay..."
Hách Chi: "... Cảm ơn, phiền anh gửi phương thức liên lạc của cô ấy cho tôi nhé."
...
Vì thế dịp Tết Dương lịch này, Khương Mịch Tuyết hiếm hoi không có bất kỳ lịch trình công việc nào.
Đêm giao thừa cô đón ở thành phố A, vì trước đó fan cuồng của Chu Thanh Ngạn quấy rối, Hách Chi đã tìm cho cô một căn nhà mới, trước Tết mọi người đã cùng nhau giúp Khương Mịch Tuyết chuyển nhà.
Nơi ở mới cũng là một khu chung cư cao cấp ở thành phố A, giá nhà còn cao hơn một chút so với nơi ở trước của Khương Mịch Tuyết, an ninh càng thêm nghiêm ngặt, tuyệt đại đa số cư dân đều là chủ sở hữu, rất ít khi cho thuê nhà.
Nghe Hách Chi nói, để tìm được căn nhà này, Thích Tinh cũng đã góp một phần công sức.
Để cảm ơn, sau khi chuyển nhà xong, Khương Mịch Tuyết mời mọi người ăn một bữa cơm ở bên ngoài.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Đây là bữa tiệc thư giãn, nên mọi người còn gọi hai chai rượu trái cây độ cồn thấp – tất nhiên, Khương Mịch Tuyết không uống.
Rượu trái cây vị ngọt thơm, Thích Tinh rất thích uống, chẳng bao lâu đã ực hết một chai, cô nàng hứng thú dâng cao, kéo tay Khương Mịch Tuyết hỏi: "Chị em tốt, cô định đón năm mới thế nào, có về quê không?"
Khương Mịch Tuyết nói: "Tôi chắc sẽ ở lại thành phố A."
Dù sao thì cái thành phố nhỏ ở tỉnh S kia, cũng thật sự chẳng có gì đáng để về.
Thích Tinh vỗ đùi: "Ở lại thành phố A tốt mà! Tôi nghe nói thành phố A dạo này mới mở một quán bar, bên trong có người mẫu nam biểu diễn, cực kỳ bốc lửa! Còn có cơ n.g.ự.c to đùng! Hay là chúng ta cùng đi đó đón năm mới đi!!"
Hồng trần cuồn cuộn
Sóng gió bủa vây
Tâm như chỉ thủy
Tự tại chốn này.
Khương Mịch Tuyết: "Tôi không hứng thú với mẫu nam lắm..."
Thích Tinh: "Vậy chúng ta đi Bến Thượng Hải nghe tiếng chuông! Đi xem b.ắ.n pháo hoa!"
Rất nhanh Thích Tinh chìm đắm trong sự tưởng tượng của mình, càng nói càng hưng phấn. Trong lúc đó Trang Xảo bỗng nhớ ra điều gì, lặng lẽ hỏi Khương Mịch Tuyết: "Chị Mịch Tuyết, có phải chị ăn Tết cũng không về quê không?"
Cô ấy là người cũ đi theo Khương Mịch Tuyết từ thời Tinh Ngữ, cũng có hiểu biết về hoàn cảnh gia đình Khương Mịch Tuyết.
Cô ấy nói nhỏ: "Nếu chị ăn Tết không có chỗ nào đi, hay là tới nhà em đón năm mới nhé?"
Nói xong câu này, Trang Xảo lại sợ mình diễn đạt không tốt: "Em em em chỉ là thuần túy đưa ra lời mời thôi, chị Mịch Tuyết chị ngàn vạn lần đừng hiểu lầm nha..."
"Cái gì?" Thích Tinh hình như cũng nghe thấy lời Trang Xảo, lập tức nhảy dựng lên nói lớn, "Chị em tốt cô đang tìm chỗ ăn Tết à? Vậy tới nhà tôi đi!! Nhà tôi hoan nghênh cô!"
"Cửa nhà tôi luôn rộng mở, giang rộng vòng tay chờ cô!!"
Thấy hai người này suýt thì tranh nhau, Khương Mịch Tuyết cũng không kìm được cong mắt cười.
– Kiếp trước cô là trẻ mồ côi, sau khi lớn lên đi làm, vào những dịp lễ Tết như Nguyên Đán hay Tết Âm lịch, về cơ bản cô đều trải qua trong những ca trực và tăng ca.
Rốt cuộc cho dù cô về nhà ăn Tết, đối mặt cũng chỉ là một căn nhà nhỏ trống rỗng mà thôi.
Quả thật kiếp trước cô cũng có rất nhiều đồng đội tình cảm thắm thiết, nhưng sự ấm áp họ mang lại cho cô và những người trước mắt này lại không giống nhau.
Có thể có cơ hội sống lại một lần, mặc dù bước trên con đường khác biệt. Nhưng cô rất trân trọng, cũng rất biết ơn.
Chỉ là không biết kiếp trước bọn họ...