Như vậy cũng không đến mức tim đập nhanh gặp ác mộng vì nghĩ đến cảnh tượng đào được xác Thanh Thanh.
Giờ phút này, Khương Mịch Tuyết đang ngồi bên cửa sổ, lật xem một cuốn sách liên quan đến tâm lý học tội phạm – thời gian trước mải mê đóng phim, cô đọc sách ít đi hẳn, thỉnh thoảng đọc cũng là xem nội dung liên quan đến diễn xuất, đã lâu rồi không xem lại những thứ liên quan đến nghề cũ của mình.
Ngoài cửa sổ, vừa hay có một nhóm thiếu niên thiếu nữ 11-12 tuổi đang nô đùa, dùng trò "nhắm mắt tặng bất ngờ" để trêu chọc bạn bè.
"Này này này, nói rồi không được mở mắt đâu đấy!"
"Bọn mày đang làm gì thế!"
"Sắp xong rồi sắp xong rồi! Mười giây nữa là xong... Xong!"
"Vãi chưởng đứa nào buộc cái nút c.h.ế.t vào tay tao thế này!! Đây là bất ngờ chúng mày bảo đấy hả?!!"
"Lâm An Dương ông đây muốn lấy cái mạng ch.ó của mày!!"
Đám trẻ con bên ngoài nhất thời đ.á.n.h lộn thành một đoàn, cuối cùng lại vì kiệt sức mà ngã đè lên nhau thở hồng hộc.
Đều là bạn bè chơi với nhau từ thuở cởi truồng tắm mưa, đ.á.n.h nhau một trận thế này cũng chẳng sứt mẻ tình cảm, nghỉ ngơi một lúc mọi người lại bắt tay giảng hòa, rảnh tay giúp bạn mình cởi dây trói.
Cậu bé cởi dây trói chính là người vừa bị gọi tên "Lâm An Dương".
Hôm nay thời tiết khá tốt, mặt trời hiếm hoi ló mặt từ trong tầng mây, ánh nắng rơi trên mái tóc đen nhánh tú lệ của Lâm An Dương, khiến cậu thiếu niên vừa rồi còn nô đùa cùng mọi người bỗng dưng có thêm vẻ trầm tĩnh.
Ngón tay cậu bé rất linh hoạt, thành thạo cởi bỏ cái nút c.h.ế.t mà đối phương vừa la lối om sòm.
Hồng trần cuồn cuộn
Sóng gió bủa vây
Tâm như chỉ thủy
Tự tại chốn này.
Khương Mịch Tuyết buông sách xuống, lẳng lặng chăm chú nhìn ra ngoài cửa sổ.
Cậu bạn kia vừa c.h.ử.i thề vừa vung tay, biểu cảm nhe răng trợn mắt: "Bọn mày ra tay ác thật đấy ——"
"Đâu có đâu có, vẫn là anh Bá kéo chân ngầu hơn ——"
"Ơ, cái chị xinh đẹp ở sau cửa sổ hình như đang nhìn chúng ta kìa?"
"Chị ấy là minh tinh đấy! Tao từng thấy chị ấy trên tivi rồi! Xinh thật sự!!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Thế chị ấy ở trong thôn mình làm gì?"
"Không biết, nghe bố tao bảo, hình như là đến thôn mình quay chương trình."
"Thế bọn mình có được lên tivi không?!"
Trong tiếng bàn tán xôn xao của đám trẻ, Lâm An Dương cũng quay đầu lại, nhìn về phía Khương Mịch Tuyết.
Mặc dù biết đám trẻ con cao chưa đến mét sáu này đang bàn tán về mình, Khương Mịch Tuyết cũng không cúi đầu hay rời khỏi cửa sổ.
Phát hiện Lâm An Dương nhìn về phía mình, cô cũng cách lớp kính nhìn chăm chú vào đôi mắt Lâm An Dương.
"Là em đúng không." Cô dùng khẩu hình không tiếng động nói.
Đối diện với ánh mắt nhìn thẳng của Khương Mịch Tuyết, Lâm An Dương lại dường như hoàn toàn không để ý tới, làm như không có chuyện gì mà dời ánh mắt đi: "Xinh thật đấy."
Cậu bé đề nghị với đám bạn của mình: "Hay là chúng ta đi thăm hỏi chị ấy một chút đi?"
Mấy đứa trẻ khác quả nhiên có chút nóng lòng muốn thử: "Được không đấy?"
Cũng có đứa hơi do dự: "Bố mẹ tao bảo đây là khách, đừng có tùy tiện đi làm phiền người ta..."
"Thế thì mày đừng đi là xong," Lâm An Dương nghe vậy cười rộ lên, "Mấy đứa muốn đi thì đi cùng tao là được."
Giọng điệu cậu bé nhẹ nhàng, nhưng dường như vô tình đã cô lập những người không muốn đi thành thiểu số.
Đứa trẻ do dự lúc trước lập tức sửa lời: "Tao có bảo không muốn đâu? Tao đi với bọn mày!"
Đám trẻ con này nói đi là đi, rất nhanh chúng đã vòng tới cửa ngôi nhà nơi các khách mời đang ở, ấn chuông cửa.
Nhà ở nông thôn thường xây rất rộng, giống như căn nhà Khương Mịch Tuyết đang ở, trên dưới chia làm bốn tầng, diện tích mỗi tầng cũng không nhỏ. Theo lý mà nói, nếu từ vị trí Khương Mịch Tuyết ngồi lúc trước, nghe thấy chuông cửa rồi đi ra, chắc phải mất mười mấy hai mươi giây mới đúng.
Nhưng sau khi bọn trẻ ấn chuông, chưa đầy hai giây, Khương Mịch Tuyết đã mở cửa.
Cô dựa vào khung cửa, nhìn đám trẻ choai choai này, nhướng mày: "Các em là?"
"Chị ơi! Bọn em là người thôn Lam Phong!"
"Oa, chị ơi chị là minh tinh hả? Chị trông xinh thật đấy!"