Sau Khi Chuyên Gia Tội Phạm Trở Thành Sao Nữ Nhiều Tai Tiếng

Chương 232



 

 

 

Lúc này, bên ngoài có tiếng chuông cửa vang lên.

 

Hồng trần cuồn cuộn
Sóng gió bủa vây
Tâm như chỉ thủy
Tự tại chốn này.

Khương Mịch Tuyết đi ra cửa, nhìn qua mắt mèo, sau đó mở cửa.

 

Lâm An Dương đang đứng một mình trước cửa, trên mặt vẫn là nụ cười hiền lành vô hại như hôm qua.

 

"Em chào chị." Cậu bé nói.

 

"Bài thơ hôm qua em thuộc rồi," Lâm An Dương đọc từng chữ một, "Ngàn chùy vạn tạc ra núi sâu, liệt hỏa đốt cháy nếu bình thường, tan xương nát thịt hồn chẳng sợ, muốn lưu trong sạch ở nhân gian —— là đọc như vậy đúng không ạ?" [Chú thích]

 

Khương Mịch Tuyết không cười chào đón cậu bé vào nhà như hôm qua, cô lạnh lùng nhìn chằm chằm vào mặt Lâm An Dương một lúc, rồi nói: "Lúc em dùng dây giày trói bạn, động tác thành thạo lắm."

 

"Ơ, đây là nguyên nhân hôm qua chị nói những lời kỳ quái đó sao ạ?"

 

Khương Mịch Tuyết xoay người vào nhà: "Mặc dù em rất nỗ lực muốn cười nhe hết cả tám cái răng ra, nhưng đối với một người Trung Quốc bình thường, một nụ cười chân thành tập trung ở đôi mắt, chứ không phải ở miệng."

 

"Cơ vòng mắt em căng rất chặt, đuôi mắt không có lấy một nếp nhăn khi cười —— cười giả trân lắm, lần sau đừng cười như thế nữa."

 

Dù sao cũng là một đứa trẻ, biểu cảm trên mặt Lâm An Dương lập tức cứng đờ.

 

Bị Khương Mịch Tuyết vạch trần, cậu bé dứt khoát không cười nữa, đuôi mắt sụp xuống, biểu cảm trở nên u ám: "Cho nên chị có thể tùy tiện nghi ngờ em sao?"

 

"Chị như thế này có thể gọi là, ừm," Lâm An Dương suy nghĩ một chút, tìm được một từ cậu bé cảm thấy thích hợp, "Bôi nhọ nhỉ?"

 

"Chị thực sự đang bôi nhọ em sao?" Khương Mịch Tuyết ném ngược câu hỏi trở lại.

 

"Một đứa trẻ thực sự vô tội, không biết chuyện gì xảy ra, sẽ không chủ động tìm đến tận cửa khi chị nói 'Là em đúng không', cũng sẽ không lập tức liên tưởng đến việc rốt cuộc chị đang ám chỉ điều gì."

 

Sắc mặt Lâm An Dương lại lần nữa khẽ biến.

 

"Mấy ngày nay chị cũng thường xuyên đi dạo trong thôn," Khương Mịch Tuyết nói, "Mẹ Thanh Thanh được thả về, cả ngày lẩm bẩm Thanh Thanh ở đâu, lang thang trong thôn. Những đứa trẻ khác đều coi bà ấy là một người đàn bà điên, hoặc là tránh xa bà ấy, hoặc là coi bà ấy như một kẻ ngốc, lấy đá ném, đứng bên cạnh làm mặt quỷ trêu chọc."

 

"Chỉ có em, nói với bà ấy rằng, em biết Thanh Thanh ở đâu."

 

Lâm An Dương sững người một chút, có lẽ không ngờ lúc mình trêu chọc người khác thế mà lại có một khán giả ở hiện trường.

 

"Thế thì sao chứ?" Tuy nhiên cậu bé rất nhanh đã tỏ vẻ không quan tâm, "Trừ bà ta ra, mọi người đều biết Chương Thanh Thanh ở đâu mà."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

"Rất nhiều tội phạm g.i.ế.c người biến thái đều có thói quen quay lại hiện trường chiêm ngưỡng kiệt tác của mình sau khi hoàn thành tội ác," Khương Mịch Tuyết nói, "Nhưng vì chúng tôi muốn quay chương trình, núi Thúy Lam bị phong tỏa, muốn lẻn vào không dễ dàng như lúc em dẫn Thanh Thanh vào đâu ——"

 

"Vậy thì lùi một bước, chiêm ngưỡng bộ dạng điên khùng của mẹ con bé cũng không tệ."

 

"Dây giày trói con bé là em mua từ rất sớm, thùng giấy chôn con bé là của nhà em —— thói quen vứt đồ bừa bãi của bố mẹ em ngược lại lại tạo vỏ bọc rất tốt cho em, vứt một hai cái thùng gì đó, quả thực hết sức bình thường."

 

"Còn về Thanh Thanh, một bé gái chưa hiểu chuyện lắm, lại không có cha mẹ che chở, lừa đi từ trong thôn dễ như trở bàn tay."

 

Khương Mịch Tuyết lấy từ trong túi ra một viên kẹo trái cây, chậm rãi bóc vỏ: "Ví dụ như, giống như thế này."

 

Ánh mắt Lâm An Dương dán chặt vào viên kẹo trong tay Khương Mịch Tuyết.

 

Khương Mịch Tuyết đưa kẹo ra: "Muốn ăn không?"

 

Lâm An Dương đột nhiên giơ nắm tay phải vẫn luôn nắm chặt lên, mở ra, thổi mạnh một hơi, một nắm bột vôi nhất thời tản ra, bay về phía mắt Khương Mịch Tuyết.

 

Khương Mịch Tuyết phản ứng cực nhanh nhắm mắt lại.

 

Mà Lâm An Dương lúc này lại thể hiện tốc độ gần như không thuộc về một đứa trẻ, cậu bé nhanh như chớp rút từ trong áo ra một con d.a.o gọt hoa quả, chuẩn xác đ.â.m về phía cổ Khương Mịch Tuyết!

 

Về lý thuyết, người bình thường cho dù không bị bột vôi làm cay mắt, cũng sẽ vì nhắm mắt mà không thể né tránh đòn tấn công, nhưng Khương Mịch Tuyết như đã sớm đoán trước được quỹ đạo hành động của Lâm An Dương, nhắm mắt xoay người quét chân, trực tiếp đá văng con d.a.o gọt hoa quả trong tay Lâm An Dương.

 

Loảng xoảng một tiếng, con d.a.o rơi xuống đất, Khương Mịch Tuyết với tốc độ nhanh hơn xoay người áp sát, trực tiếp quật ngã Lâm An Dương xuống đất.

 

Sau đó rắc một tiếng, cô dứt khoát tháo khớp hai cánh tay của Lâm An Dương.

 

"A!!"

 

Cơn đau do trật khớp tay khiến Lâm An Dương không nhịn được hét thảm.

 

Hoàn toàn không ngờ Khương Mịch Tuyết có giá trị vũ lực cao như vậy, hơn nữa còn hoàn toàn dự đoán được hành động của mình, trên khuôn mặt thanh tú của thiếu niên cuối cùng cũng hiện ra một tia hoảng sợ: "Chị..."

 

Khương Mịch Tuyết mở mắt ra, cô vô cảm nhìn chằm chằm khuôn mặt lấm tấm mồ hôi vì đau đớn của Lâm An Dương, tay đè lên cánh tay cậu bé càng dùng sức thêm một chút: "Nếu không em tưởng tại sao chị lại thả em vào ngôi nhà này trong khi biết rõ là em đã gợi ý cho chuyên gia tư vấn rằng hôm nay thời tiết đẹp có thể ra ngoài?"

 

Lâm An Dương muốn chơi chiêu điệu hổ ly sơn, biến ngôi nhà khách ở này thành bãi săn của cậu bé, cô cũng đồng dạng muốn dẫn rắn khỏi hang, lấy được bằng chứng hữu dụng.

 

...