Rất nhanh cảnh sát trực ban đã đến nơi — và khi nhìn thấy Lâm An Dương tại hiện trường, trong lòng họ đã hiểu chuyện gì xảy ra.
Cho nên các đồng chí cảnh sát cũng không để ý việc Lâm An Dương đang bị cây chĩa khống chế, quay đầu gọi cha mẹ hắn đến ngay.
— Trẻ vị thành niên không thể chịu trách nhiệm hình sự, vậy thì tương ứng, người giám hộ phải là người chịu trách nhiệm trông coi chính.
Hồng trần cuồn cuộn
Sóng gió bủa vây
Tâm như chỉ thủy
Tự tại chốn này.
Lần này bọn họ đã nắm thóp chính xác cặp vợ chồng đang gào thét "con trai tao g.i.ế.c người không phải đi tù là do nó giỏi":
"Là người giám hộ, các người phải có tác dụng giáo dục, hướng dẫn và giám sát con cái một cách đúng đắn. Đe dọa an toàn thân thể người khác, tiến hành trả thù đe dọa nhân chứng vụ án, đều là vi phạm luật xử phạt quản lý trị an quốc gia. Lâm An Dương chưa đủ mười bốn tuổi, không thể bị tạm giam hành chính, nhưng phạt tiền thì chắc chắn không thể miễn. Hơn nữa do tình tiết ác liệt, chúng tôi sẽ áp dụng mức phạt cao nhất là 500 nhân dân tệ."
Cặp cha mẹ này rốt cuộc không thể tin nổi mà kinh hô: "500?!"
"Các người cướp tiền à?!"
Cảnh sát nhân dân: "Nếu từ chối nộp phạt, sau này mức phạt sẽ tăng gấp đôi."
Xuất phát từ nỗi sợ hãi đối với quyền lực cưỡng chế của nhà nước, cha mẹ Lâm An Dương cuối cùng vẫn miễn cưỡng nộp phạt.
Thôn Lam Phong không phải là thôn có kinh tế phát triển, 500 tệ đối với họ tuyệt đối không phải khoản chi tiêu có thể tùy tiện bỏ qua.
Cho nên sau khi nộp tiền xong, cha của Lâm An Dương lập tức phẫn nộ tát thằng bé một cái: "Mày làm chuyện tốt quá nhỉ!"
Lâm An Dương đột nhiên vung tay quấn sợi dây giày quanh cổ cha mình, dùng sức siết chặt về phía sau!
Cha hắn không phản ứng kịp, bị Lâm An Dương đắc thủ, cổ họng phát ra tiếng "khục khục", mắt trợn trừng lên toàn lòng trắng, gân xanh trên cổ nổi lên, tay chân quơ loạn xạ muốn tóm lấy Lâm An Dương.
Mẹ hắn càng bị dọa sợ, cổ họng bà ta phát ra tiếng hét chói tai: "Lâm An Dương!! Mày làm cái gì thế?!!"
Khung cảnh nhất thời loạn thành một đoàn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Cuối cùng dưới sự hợp lực của tổ chương trình và cảnh sát trực ban, bọn họ cũng cứu được cha Lâm từ trong tay Lâm An Dương ra — tuy nhiên trong quá trình đó mọi người có lén đá thêm vài cái hay không thì chỉ có bản thân họ biết.
Lâm An Dương rốt cuộc tuổi còn nhỏ, sức lực không bằng người cha thân thể cường tráng, cho nên cha hắn cũng không bị thương tích gì lớn. Ông ta chỉ là sau khi hít thở lại được không khí trong lành, vừa ho sặc sụa không ngừng, vừa dùng ánh mắt vừa giận vừa sợ nhìn về phía Lâm An Dương: "Lâm An Dương!!! Tao là bố mày đấy!!"
Lâm An Dương chỉ tiếc nuối nhìn đoạn dây giày bị đứt trong tay: "Sao lại không c.h.ế.t nhỉ?"
Cha Lâm rốt cuộc không kìm nén được cơn giận trong lòng, lao vào đ.ấ.m đá túi bụi Lâm An Dương.
Mọi người trong tổ chương trình thấy tình cảnh này, đâu thể bỏ qua: "Ái chà đừng đánh!"
"Nó chỉ là một đứa trẻ thôi! Phải tha thứ cho nó chứ!"
Sau đó tranh thủ cơ hội cùng nhau xông vào tẩn cho hai cha con một trận.
Cảnh sát cũng coi như không thấy, đợi mọi người "vất vả lắm" mới kéo được người nhà họ Lâm ra, lại lạnh lùng buông một câu: "Nhà các người thế này được tính là có tình tiết bạo lực nhé, cố ý ẩu đả, gây thương tích thân thể người khác, vi phạm luật xử phạt quản lý trị an, phạt tiền 500."
...
Sau khi trút được một cơn giận, tiễn người nhà họ Lâm đi và cảm ơn các đồng chí cảnh sát xong, mọi người trong tổ chương trình lại bắt đầu lo lắng.
"Cái thằng quỷ nhỏ đó quá ngông cuồng," đạo diễn Vương nói, "Thế mà dám đến tận cửa trực tiếp đe dọa g.i.ế.c người."
— Khổ nỗi tuổi tác hắn rành rành ra đó, muốn cảnh sát bắt giam hắn cũng không được.
Đạo diễn Dịch ngồi xổm trên mặt đất, rít một hơi t.h.u.ố.c thật sâu: "Thật sự không được thì kỳ này chúng ta không quay nữa —"
Tuy rằng chi phí đầu tư giai đoạn đầu rất lớn, nhưng ai biết được Lâm An Dương - kẻ có thể ra tay với cả cha ruột mình - sẽ làm ra chuyện gì tiếp theo?
Xưa nay chỉ có nghìn ngày làm trộm, chứ không có nghìn ngày phòng trộm.
Chuyện liên quan đến tính mạng con người, ông thà không mạo hiểm còn hơn.