Sau Khi Chuyên Gia Tội Phạm Trở Thành Sao Nữ Nhiều Tai Tiếng

Chương 47



 

 

 

Khoảng hai giây sau, Thang Nguyệt Tình mới lề mề đi ra. Biểu cảm cô ta có chút hoảng loạn: "Cô, cô Khương, không, xin lỗi, tôi không cố ý trốn ở đây!"

 

Sắc mặt cô ta đỏ bừng, trong tay còn cầm một chai nước: "Tôi, tôi là fan của cô Khương, loại nước giải nhiệt này rất tốt, tôi vốn định lén mua cho cô rồi để đó, kết quả không ngờ..."

 

"Thật sự thật sự xin lỗi cô Khương!!"

 

Khuôn mặt Thang Nguyệt Tình đỏ gay, nhưng vẫn cố gắng nhìn về phía Khương Mịch Tuyết, ánh mắt cố tỏ ra chân thành. Rốt cuộc chỉ là một cô gái mười tám, mười chín tuổi, Trang Xảo không nhịn được có chút mềm lòng, cho rằng đây chỉ là hiểu lầm đơn thuần.

 

Cô bé đang định nhận lấy chai nước Thang Nguyệt Tình mua, thuận tiện nói vài câu an ủi —— dù sao cũng đã lên hot search rồi, bên phía các cô cũng chẳng làm gì sai, bị nghe thấy thì bị nghe thấy, cũng chẳng mất miếng thịt nào.

 

Nhưng Khương Mịch Tuyết lại thở dài: "Cô Thang, cao độ giọng nói của cô cao hơn lúc bình thường hai độ, tần suất chớp mắt quá cao, vượt quá mức 15 đến 20 lần mỗi phút của người bình thường. Tay chân và ngôn ngữ xung đột: Một bên nói mua nước cho tôi, tay lại vô thức rụt về sau, tay kia còn vô thức có động tác vuốt ve cổ."

 

"Tổng hợp lại," cô nhìn thẳng vào mắt Thang Nguyệt Tình, "Cô đang nói dối."

 

Ánh mắt Thang Nguyệt Tình thoáng qua vẻ hoảng loạn trong giây lát: "Tôi... tôi có thể nói dối chuyện gì chứ?"

 

"Hơn nữa tôi nói dối thì... thì mưu đồ được gì?" Cô ta lắp bắp biện hộ cho chính mình, "Tôi đâu có động cơ!"

 

Khương Mịch Tuyết nhắc nhở: "Tay cô lại đang sờ cổ kìa."

 

Thang Nguyệt Tình giật mình như bị điện giật, vội vàng bỏ tay trái xuống.

 

"Tôi... tôi không hiểu cô đang nói gì," ánh mắt cô ta đảo qua đảo lại, "Nếu cô không muốn uống thì tôi đi trước đây."

 

Nói xong, Thang Nguyệt Tình liền xoay người, bước chân vội vã muốn rời đi.

 

"Từ từ đã," giọng nói của Khương Mịch Tuyết lại vang lên, "Bạn học Tiểu Thang, cô muốn chạy à? Tôi còn vài việc chưa hỏi xong đâu."

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Bước chân muốn bỏ trốn của Thang Nguyệt Tình khựng lại ngay tại chỗ.

 

Hồng trần cuồn cuộn
Sóng gió bủa vây
Tâm như chỉ thủy
Tự tại chốn này.

Khương Mịch Tuyết chỉ ngón tay vào chai nước Thang Nguyệt Tình đang xách trên tay: "Vừa rồi cô nói, chai nước trong tay cô là muốn tặng cho tôi uống?"

 

Bị gọi lại, Thang Nguyệt Tình cứng cổ trả lời: "Đúng vậy, tôi thấy hôm nay cô quay phim vất vả, sợ cô bị cảm nắng nên mới mua chai nước này."

 

—— Tuy rằng mấy ngày nay đều quay cảnh trong nhà, nhưng đang là giữa hè, đoàn phim cũng không hào phóng đến mức bật đủ điều hòa cho mọi bối cảnh. Nhiều diễn viên và nhân viên chen chúc nhau như vậy, vẫn nóng đến mức mọi người cứ hễ dừng diễn là lại chĩa quạt vào người thổi phù phù.

 

Khương Mịch Tuyết cười một tiếng: "Vậy cô thật là có lòng."

 

"Nhưng tôi có thể hỏi một chút, tại sao chai nước cô luôn miệng nói muốn tặng cho tôi, nắp chai lại đã bị mở ra rồi không?"

 

Sắc mặt vốn đang đỏ bừng của Thang Nguyệt Tình lập tức trắng bệch.

 

"Thật khéo nha, không chỉ chai nước cô muốn tặng cho thần tượng đã bị mở nắp, mà nó còn giống hệt chai nước của tôi. Xem ra cô quan sát tôi thật sự rất tỉ mỉ đấy ——"

 

Giọng Khương Mịch Tuyết vừa dứt, Thang Nguyệt Tình như thể cuối cùng cũng bị kích động, cô ta xoay hẳn người lại, cái đầu vốn đang cúi gằm hung tợn ngẩng lên, đột ngột lao về phía Khương Mịch Tuyết: "Cô nói bậy! Cô mới không phải là thần tượng của tôi!!"

 

"Khương Mịch Tuyết! Đồ đàn bà không biết xấu hổ!! Dâng hiến cho anh Thanh Ngạn nhà chúng tôi còn chưa đủ, lại còn muốn quấy rầy anh ấy!!"

 

Trang Xảo kinh hãi, theo bản năng muốn kéo Khương Mịch Tuyết tránh sang một bên: "Chị Mịch Tuyết cẩn thận!"

 

Nhưng Khương Mịch Tuyết chỉ hơi nghiêng người, sau đó nhẹ nhàng đưa một chân ra.

 

"Uỳnh" một tiếng, Thang Nguyệt Tình vừa nãy còn hung thần ác sát lao tới như muốn đ.á.n.h người liền ngã sóng soài ra đất.

 

Động tác lao tới của cô ta thật sự chẳng có chút kỹ thuật nào, đến mức Khương Mịch Tuyết sau khi ngáng chân người ta xong, còn thừa sức đưa một tay ra túm cô ta lại một chút để cú ngã không quá khó coi.

 

—— Hoàn toàn xuất phát từ bản năng bảo vệ quần chúng nhân dân.