Báo cáo sơ bộ về vụ khủng bố và thông cáo hoàn trả văn vật cho Trung Quốc của Frankish về cơ bản là được phát ra sát nhau, cách nhau chưa đến một giờ đồng hồ.
Đến mức khi tin tức sau được tung ra, cả thế giới đều kinh ngạc đến mức không còn tâm trí đâu mà lật xem tin tức trước.
Đặc biệt là ở trong nước, sau khi chính phủ Frankish công bố tin hoàn trả văn vật, chỉ trong vòng ba phút, tin tức liền leo lên vị trí số 1 hot search Weibo, cái đuôi phía sau còn treo một chữ “Bạo” đỏ như máu.
【Mấy ngày nay từ "vãi chưởng" tôi nói đến mệt rồi】
【A a a a a a a a a a a a a a a】
【Muốn khóc quá, nước mắt hoàn toàn không kìm được】
【Trời ơi, nhìn kỹ từ ngữ trong thông cáo của chính phủ Frankish này, dùng chính là “Hoàn trả”, không phải “Trao tặng” đâu nhé!!!】
【Tôi cá tám hào, việc này tuyệt đối có liên quan đến Khương Mịch Tuyết —— chắc nhiều người còn chưa xem báo cáo điều tra chính phủ Frankish vừa tung ra đâu nhỉ? Bên trong trực tiếp viết tên Mixue Jiang, hơn nữa vô duyên vô cớ, Frankish sao lại trả lại quốc bảo cho chúng ta?】
【... Nếu thật là như vậy, đời này Khương Mịch Tuyết ở chỗ tôi tuyệt đối không bao giờ bị anti】
Phía Frankish thống kê ra số văn vật được hoàn trả lớn nhỏ tổng cộng hơn 100 kiện, có thứ được bảo tàng công cộng sưu tập, có thứ lại là đồ sưu tầm tư nhân —— giống như chiếc chuông đồng thụy thú kia, vốn là của một nhà sưu tập tư nhân bí ẩn tạm thời đặt trưng bày tại bảo tàng Sévana. Chỉ là Khương Mịch Tuyết đã đưa ra yêu cầu, phía Jules tự nhiên nghĩ trăm phương ngàn kế tìm ra thân phận đối phương, đồng thời gia tộc Estherwood cùng các bên khác cũng ra mặt gây sức ép.
Trùng hợp là tên nhà sưu tập kia hôm đó cũng có mặt tại nhà hát Sévana, may mắn nhặt được cái mạng trở về, cũng coi như chịu ơn huệ của Khương Mịch Tuyết. Dưới sự tác động của cả ân và uy, cuối cùng ông ta mới đồng ý quyên tặng món đồ sưu tập quý giá này.
Hồng trần cuồn cuộn
Sóng gió bủa vây
Tâm như chỉ thủy
Tự tại chốn này.
Mà số lượng và giá trị văn vật lớn như vậy, phía Trung Quốc đương nhiên cũng cực kỳ coi trọng.
Sau khi trao đổi xong với chính phủ Frankish, phía Trung Quốc liền phái mười mấy chuyên gia giám định và bảo tồn văn vật, cùng với ba chiếc chuyên cơ đến đón quốc bảo về nhà.
Ngày bàn giao được ấn định vào ngày 31 tháng 12 —— vừa là kết thúc, cũng là bắt đầu.
Mà nghi thức bàn giao tại sân bay cũng vô cùng long trọng, truyền thông chính thống của Trung Quốc tự nhiên cũng theo sát mọi lúc, tiếp sóng tình hình về nước.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Rất nhanh, những cư dân mạng có đôi mắt tinh tường đã tìm thấy bóng dáng Khương Mịch Tuyết trong những bức ảnh được truyền về.
【Thảo nào, Khương Mịch Tuyết】
【Cô ấy thực sự ở đó?!】
【Đợt này là được sức mạnh quốc gia chứng thực rồi...】
【A a a a a chuông đồng thụy thú của tôi đâu?! Đó chính là quốc bảo cùng cấp bậc với mười hai đầu thú đấy!!!】
Tại hiện trường, Khương Mịch Tuyết đang chào từ biệt đám người Jules.
—— Mặc dù trước đó họ lợi dụng tin tức sai lệch để chiếu tướng lại sát thủ của tập đoàn Orense một quân, nhưng Khương Mịch Tuyết cũng không thể mãi ở lại Frankish. Nhân cơ hội hoàn trả quốc bảo này, cô cũng có thể đi nhờ chuyên cơ về nước.
Việc này an toàn hơn nhiều so với việc tự mình đi máy bay thương mại.
Vết khâu trên tay Khương Mịch Tuyết còn chưa cắt chỉ, nhưng thương thế đã lành khá nhiều, vận động đơn giản cũng không ảnh hưởng gì.
Cho nên lúc này đứng ở hiện trường nghi thức bàn giao, cũng không mấy ai nhìn ra được cô đang bị thương.
Jules bắt tay Khương Mịch Tuyết, ánh mắt vừa như thưởng thức, lại vừa như có chút tiếc nuối: “Dùng cơ hội này đổi cho quốc gia của cô, đáng giá không?”
“Cô vốn dĩ sẽ có được ân tình của toàn bộ Frankish.”
Nếu Khương Mịch Tuyết muốn giữ ơn huệ cho riêng mình, thì của cải kếch xù, hoặc các loại tài nguyên diễn xuất, thậm chí kể cả một số sự hỗ trợ về mặt quân sự, chính phủ Frankish đều có thể nghĩ cách thỏa mãn cô.
Nhưng Khương Mịch Tuyết lại chọn đề nghị chính phủ Frankish hoàn trả chiếc chuông đồng mười hai thụy thú kia, cùng với các văn vật khác từng bị lưu lạc ra nước ngoài do chiến tranh và buôn lậu.
—— Rốt cuộc đây là hơn 100 kiện văn vật, trong đó không thiếu bảo vật cấp quốc gia, luận về giá trị cũng lên đến hàng trăm triệu.
Chưa kể chính phủ Frankish trong công văn dùng từ là “hoàn trả”, chứ không phải dùng từ “trao tặng” như những lần trả lại văn vật trước đây —— điều này có nghĩa là họ cũng thừa nhận đoạn lịch sử trong quá khứ đó.