Hiện tại cô đang ở độ cao tầng ba so với mặt đất, phía dưới bệ cửa sổ có giấu một sợi dây thoát hiểm đã được cố định tốt, Khương Mịch Tuyết kéo dây ra, quấn chặt vào tay mình, đồng thời thử độ chắc chắn của dây.
Khương Mịch Tuyết xoay người nhảy ra khỏi phòng.
Còn lại mười hai giây.
Nhanh chóng trượt xuống đến khi cách mặt đất còn hai mét, chiều dài dây thừng không đủ, Khương Mịch Tuyết dứt khoát buông tay, trên mặt đất có bụi cây cao khoảng 60 cm, cô dùng nó làm đệm giảm xóc khi tiếp đất, sau khi ngã lên đó thì lăn ngay tại chỗ một vòng, rồi đứng dậy.
Còn lại năm giây.
Sau khi trở lại mặt đất, Khương Mịch Tuyết cũng không thả lỏng, mà tiếp tục lao nhanh ra phía ngoài.
Năm.
Bốn.
Ba.
Hai.
Một.
Một tiếng nổ ầm vang dội từ phía sau cô.
Dòng khí và sóng nhiệt giống như con rồng khổng lồ đang gầm thét, mãnh liệt ập tới phía Khương Mịch Tuyết.
"Tích ——"
Mọi âm thanh cuối cùng đều quy về tĩnh lặng.
【 Tác giả có lời muốn nói 】 Truyện chính văn hoàn (không phải đâu) Vẫn còn phần sau!!!
Khi Trần Nhượng chạy tới hiện trường, thứ anh nhìn thấy là tòa nhà lớn đã bị san bằng gần như bình địa.
Không ít công trình kiến trúc xung quanh cũng bị vạ lây, trên bãi cỏ còn có ngọn lửa đang cháy, lính cứu hỏa đang phun nước dập tắt những điểm cháy này.
"Theo phán đoán sơ bộ, vật nổ hẳn là một loại b.o.m nào đó," cảnh sát đang tìm kiếm bằng chứng tại hiện trường giải thích với Trần Nhượng, "Căn cứ vào mảnh vỡ thu thập được và mức độ hư hại của công trình kiến trúc, rất giống là b.o.m mini số hiệu DB-9 —— đương lượng của nó tương đương với 50 kg TNT, bán kính phá hủy trực tiếp có thể đạt tới 30 mét."
Thực ra xét về uy lực, tòa nhà mà Trần Nhượng dùng để quay phim này vốn dĩ không nên bị phá hủy hoàn toàn, nhưng ngặt nỗi tầng lầu xảy ra vụ nổ lại nằm ngay bên trong, vài cây cột chịu lực bị nổ tung, phần còn lại hoàn toàn không thể chống đỡ nổi cả tòa nhà... Cho nên sau khi nổ, tòa nhà này sập luôn...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Trần Nhượng suýt chút nữa ngất xỉu ngay tại chỗ.
Thực ra nhìn sắc mặt trắng bệch của anh là biết, trên đường tới đây, Trần Nhượng có lẽ đã c.h.ế.t đi sống lại rất nhiều lần, nhưng ý thức trách nhiệm của một đạo diễn vẫn chống đỡ anh miễn cưỡng đến được nơi này.
Nhìn khói t.h.u.ố.c s.ú.n.g tràn ngập xung quanh, nghe tiếng còi hú của xe cứu hỏa và xe cảnh sát, môi Trần Nhượng mấp máy nửa ngày: "Thương, thương vong thế nào..."
Hồng trần cuồn cuộn
Sóng gió bủa vây
Tâm như chỉ thủy
Tự tại chốn này.
Nhắc tới chuyện này, ánh mắt của cảnh sát đột nhiên trở nên vô cùng kỳ quái.
Trần Nhượng cảm giác tiếng ong ong trong đầu càng lớn hơn: "Rốt cuộc là lớn đến mức nào..."
Cảnh sát lại liếc nhìn Trần Nhượng vài lần, mỗi cái liếc mắt đều như đang gõ vang tiếng chuông tang trong đầu Trần Nhượng.
Sau đó viên cảnh sát mới nói: "Không có."
Thân hình Trần Nhượng lảo đảo: "Không có... Không có?!"
Anh đột nhiên đứng thẳng dậy, mắt trừng lớn nhìn cảnh sát, kích động đến mức muốn lao lên túm cổ áo đối phương: "Anh nói cái gì?!!"
Không phải anh lớn tuổi rồi nên tai có vấn đề đấy chứ?!
Biểu cảm của cảnh sát trông cũng rất cổ quái: "Chính là... không có thương vong."
"Nói ra cũng rất kỳ lạ, trước khi vụ nổ xảy ra, người trong cả tòa nhà đã được sơ tán hết ra ngoài —— hẳn đều là nhân viên đoàn phim của các anh chứ, anh không biết sao?"
"Mặc dù người ở các kiến trúc lân cận cũng chịu chút ảnh hưởng, nhưng cùng lắm chỉ là có người đứng không vững bị ngã, cũng không tính là thương vong."
Vẻ mặt Trần Nhượng lâng lâng, trông như linh hồn đã bay lên thiên đường.
Trời biết, vừa rồi anh đã làm những dự tính tồi tệ nhất...
"À đúng rồi," nhưng rất nhanh lời nói của cảnh sát lại kéo Trần Nhượng về thực tại, "Nói về thương vong thì hình như có một người phụ nữ bị đưa đến bệnh viện, nằm ở..."
...
Chờ khi Trần Nhượng lại vội vội vàng vàng chạy đến bệnh viện, vừa lúc bắt gặp Khương Mịch Tuyết chụp CT não xong được đẩy trở về.
"Tình trạng của tôi khá tốt..." Cô còn cố giải thích với Hách Chi đang đi theo phía sau với vẻ mặt mây đen giăng đầy, "Thật sự không có vấn đề gì..."
Cả khuôn mặt Hách Chi đều viết dòng chữ "Ha hả, tin cô nữa tôi làm con chó": "Lời này cô nói với tôi vô dụng, nói với bác sĩ ấy."
Trần Nhượng thở phào một hơi, sau đó sải bước đi về phía Khương Mịch Tuyết: "Khương! Mịch! Tuyết!!"