Chương 13:
Dù hiện tại đang bị thương, nhưng dù sao cậu ấy cũng là một chàng trai cao lớn, Dương Vân làm sao có thể kìm kẹp cậu ấy được?
“Tôi nghĩ là tôi đã nói đủ rõ ràng rồi.” Khương Trì nói, “Tôi không thích cậu.”
Dương Vân im lặng một lúc, đột nhiên hỏi: “Vậy anh thích người như thế nào? Như chị ta sao?”
Như có một linh cảm mách bảo, tôi lập tức hiểu ra người cô ấy đang nói đến chính là tôi.
Khương Trì lạnh lùng: “Không liên quan đến cậu.”
Dương Vân kích động: “Chị ta hơn anh nhiều tuổi như vậy, lại còn có một vị hôn phu suýt chút nữa đã kết hôn, rốt cuộc chị ta có gì tốt mà anh phải như vậy?”
“Anh bị thương mà chị ta thậm chí còn chẳng thèm đến thăm anh một lần! Chị ta vốn không thích anh!”
Khương Trì đột ngột ngắt lời cô ấy, lạnh giọng hỏi: “Sao cậu biết được những chuyện này?”
Giọng của Dương Vân chợt im bặt.
Trong bầu không khí tĩnh lặng như tờ, Khương Trì chắc nịch: “Những tin đồn trên diễn đàn là do cậu tung ra.”
Tôi bừng tỉnh: Đúng rồi, trong số bạn học của cậu ấy, số người đã từng gặp tôi chỉ đếm được trên đầu ngón tay, mà người có thể biết được những chuyện này, lại còn có thể đưa ra những bình luận như vậy là ai, quá dễ đoán rồi.
Trong giọng nói của Dương Vân thoáng vẻ nghẹn ngào, cô ấy gào lên:
“Thì sao chứ? Chẳng lẽ những gì em nói không phải là sự thật sao? Khương Trì, anh có thể tỉnh táo lại đi được không? Chị ta chỉ đang đùa bỡn anh thôi! Chị ta coi anh là cái gì chứ?”
“Đương nhiên là bạn trai rồi.”
Tôi bước ra, tiếp lời cô ấy.
Dương Vân kinh ngạc quay đầu nhìn tôi, ánh mắt Khương Trì cũng đổ dồn lên người tôi, vừa lạnh lẽo vừa nóng bỏng.
Tôi đi đến trước mặt cậu ấy, đầu tiên là nhìn chân cậu ấy trước: “Sao lại bất cẩn thế này? Còn đau không?”
Khương Trì mím môi.
“Không đau.” Cậu ấy không trả lời câu hỏi trước của tôi.
Nhưng nhìn cái vẻ hờn dỗi này, chắc là không có vấn đề gì lớn thật.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới quay sang nhìn Dương Vân.
Follow chúng mình tại page Bộ Truyện Tâm Đắc nha
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
“Em gái à, không ai nói với em là đừng tung tin đồn nhảm bậy bạ à?”
Mặt Dương Vân lúc trắng lúc đỏ, có lẽ cô ta không ngờ rằng mình lại bị bắt quả tang khi đang nói xấu sau lưng người khác.
“Cảm ơn em đã quan tâm Khương Trì, nhưng chuyện tình cảm ấy mà, người trong cuộc mới hiểu rõ được. Chị và bạn trai lần đầu cãi nhau, không có kinh nghiệm, nhưng cũng không cần người ngoài đến chỉ trỏ.”
Tôi lấy điện thoại ra: “Số tài khoản Alipay của em là gì, chị chuyển khoản tiền công chăm sóc nửa ngày cho em nhé?”
Dương Vân tức giận trừng mắt nhìn tôi một cái, sau đó khóc lóc xoay người bỏ chạy.
Cảm nhận được ánh mắt không cách nào xem nhẹ truyền tới từ phía sau, tôi khẽ thở dài, quay đầu nhìn Khương Trì.
“Bị thương rồi thì nên ngoan ngoãn nằm nghỉ ngơi đi, muốn hẹn con gái lúc nào mà chẳng được?”
“Em không hẹn cô ấy!” Khương Trì phản bác không chút do dự, nói xong cậu ấy mới ý thức được mình có vẻ hơi thất thố, lại quay đầu nhìn sang một bên:
“Em... em chỉ muốn xác định xem chuyện trên diễn đàn có phải do cô ấy làm hay không thôi.”
Cậu ấy hạ thấp giọng.
“Họ nói gì về em cũng được, nhưng tuyệt đối không được nói vậy về chị.”
Tôi nghe thấy một góc nào đó sâu thẳm trong trái tim mình sụp đổ.
Tình cảm của thiếu niên vẫn luôn nhiệt thành và chân thành như thế, thẳng thắn và thuần khiết như thế.
Tôi tiến lên trước một bước.
“Thật sự không đau?”
Chắc chắn chẳng có chàng trai nào chịu thừa nhận mình đau vào lúc này, kể cả Khương Trì.
“Lúc đó có một chiếc xe vượt đèn đỏ, em bị quệt phải một chút thôi, không nghiêm trọng.” Khương Trì dừng một lát, “Không liên quan đến chị, chị không cần cảm thấy áy náy vì chuyện này.”
Thậm chí cậu ấy còn đoán được lý do tôi đến đây hôm nay.
Tôi gật đầu: “Vậy thì tốt.”
Khương Trì khựng lại, ánh mắt tối sầm xuống, cằm căng chặt.
“Vậy... vậy chị có thể đi...”