Chương 3:
!!!
Sao tôi lại quên mất mình đã kết bạn Wechat với cậu ấy chứ!
Chắc Khương Trì không nhìn thấy đâu nhỉ?
Nghĩ thì nghĩ thế, nhưng tôi vẫn chột dạ xóa bình luận.
Tội lỗi tội lỗi, em trai mới 20 tuổi, bình luận này không thích hợp cho trẻ nhỏ.
...
Thứ hai, vừa bước vào công ty, tôi đã trở thành tâm điểm chú ý của mọi người.
Không trách họ nhiều chuyện, chỉ trách tôi và Tề Hạo còn là đồng nghiệp.
Khi gặp nhau ở hành lang, sắc mặt anh ta không tốt lắm, cả người trông rất tiều tụy.
Chắc anh ta đã phải dành cả ngày cuối tuần để giải thích chuyện hủy hôn với cha mẹ bạn bè.
Cha mẹ anh ta gọi điện cho tôi, tôi chỉ mới kịp nói một câu “Cháu không muốn làm chậm trễ anh ấy”, đã bị cha mẹ tôi giật lấy điện thoại, mắng Tề Hạo một trận.
Sau đó bọn họ không gọi tới nữa.
Trước đây Tề Hạo và Trần Mộng Oánh đã từng tính đến chuyện kết hôn, anh ta cũng từng đưa cô ta về ra mắt cha mẹ.
Follow chúng mình tại page Bộ Truyện Tâm Đắc nha
Vì vậy bọn họ cũng biết sự tồn tại của Trần Mộng Oánh , chắc cũng không khó đoán ra tình hình lần này.
Khi nhìn thấy tôi, mắt anh ta sáng lên mấy phần, nhanh chóng bước lên vài bước.
“Thu Ý, chúng ta nói chuyện đi.”
Tôi lắc lắc tập tài liệu trong tay, cười khách sáo: “Xin lỗi, đang trong giờ làm việc, tôi hơi bận. Có gì thì nhắn Đinh Đinh đi.”
Tôi đã xóa Wechat của anh ta rồi.
Vẻ mặt Tề Hạo lập tức ảm đạm xuống, anh ta vuốt vuốt sống mũi, trông có vẻ mệt mỏi đến cùng cực.
“... Giữa chúng ta nhất định phải như vậy sao? Đúng là anh có lỗi với em trước, nhưng những lời đó thật sự chỉ là anh nhất thời xúc động, em tha thứ cho anh một lần được không? Khách sạn đã đặt rồi, thiệp mời cũng đã gửi đi rồi, em bảo anh biết phải ăn nói với người thân bạn bè như thế nào đây?!”
Bây giờ anh ta mới nhớ ra những chuyện này à?
“Nếu không còn gì nữa thì tôi đi trước đây.” Tôi lười nghe những lời dài dòng của anh ta, xoay người bỏ đi.
Tề Hạo có vẻ mất kiên nhẫn, giọng điệu cũng trở nên bực bội. Anh ta nắm lấy cổ tay tôi, cau mày hỏi:
“Em còn muốn thế nào nữa? Đúng, những lời đó của anh đã làm tổn thương em, nhưng chẳng phải em cũng đăng ảnh cưới với người khác lên vòng bạn bè rồi sao? Thu Ý, em cố ý tìm người để chọc tức anh, anh...”
“Ai nói tôi cố ý tìm người để chọc tức anh?” Tôi ngắt lời anh ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Tề Hạo như nghe được chuyện gì nực cười:
“Chẳng lẽ không phải sao? Em mới quen cậu ấy bao lâu? Được ba ngày không?”
Phải nói rằng, vòng bạn bè của tôi và Tề Hạo trùng lặp quá nhiều, thật phiền phức.
“Anh thấy ảnh rồi đấy thôi? Anh cảm thấy thích một người như vậy khó lắm sao?” Tôi hỏi ngược lại: “Giống như việc từ bỏ một người, thường chỉ cần một khoảnh khắc.”
Tề Hạo nhất thời á khẩu.
Điện thoại của tôi đột nhiên đổ chuông, nhân lúc nghe điện thoại, tôi vội vàng giằng tay khỏi tay Tề Hạo.
“Alo?”
Đầu dây bên kia truyền đến một giọng nói vui vẻ, trong trẻo: “Thu Ý! Tối mai họp lớp đại học! Chỗ cũ, đến không?”
Đây là bạn cùng phòng đại học của tôi, Bành Giai Tuệ.
Tôi lập tức nói: “Đến!”
Cô ấy cười hì hì: “Được! Nhưng nói trước là cậu phải dẫn người nhà đi cùng đấy nhé! Thế nào, cậu em của cậu, dẫn đến cho bọn tớ mở mang tầm mắt đi?”
Cô ấy là một hải vương chính hiệu, đương nhiên thứ cô ấy thấy hứng thú nhất là mấy cậu em đẹp trai như vậy.
Tề Hạo ở ngay bên cạnh, chắc nghe được tám chín phần rồi.
Đầu óc tôi chợt đình trệ.
“Được thôi.”
…
Ngoài miệng tôi đồng ý rất nhanh, nhưng sau khi hoàn hồn lại, tôi lại bắt đầu hối hận.
Duyên của tôi với Khương Trì đều là nhờ tôi bỏ tiền ra có được, bây giờ lại lỡ hứa hẹn như vậy rồi, biết phải làm thế nào đây?
Do dự mãi, cuối cùng tôi đành phải liên lạc với Khương Trì.
“Cậu em Khương Trì, tối mai em có thời gian không?”
Một lúc sau, Khương Trì mới trả lời: “Chị có nhiệm vụ chụp ảnh mới ạ?”
Tôi: “...”
“Không phải, là việc làm thêm khác. Chị muốn thuê em đóng giả làm bạn trai của chị, trả tiền theo giờ, em thấy thế nào?”
Có lẽ là do tôi hào phóng, Khương Trì chỉ suy nghĩ một lát đã đồng ý:
“Được ạ.”