Sau Khi Đá Ông Chồng Sắp Cưới Khốn Nạn

Chương 4:



Chương 4:  

Tôi thở phào nhẹ nhõm.

 

Nếu làm vậy có thể khiến Tề Hạo hoàn toàn biến mất khỏi thế giới của tôi, vậy tôi vẫn rất sẵn lòng bỏ tiền ra diễn vở kịch này.

 

Tôi sảng khoái chuyển khoản.

 

“Đây là tiền đặt cọc, số còn lại sẽ thanh toán vào ngày mai sau khi kết thúc. Cảm ơn em trai!”

 

...

 

Buổi họp lớp được tổ chức tại một quán bar.

 

Sau khi tan làm, tôi lái xe đến trường của Khương Trì đón cậu ấy.

 

Cậu em phải đi làm thêm, cũng không dễ dàng gì, tôi nên bao tiền đi lại cho cậu ấy.

 

Khi nhìn thấy cậu ấy, tôi không khỏi ngẩn người.

 

Hôm nay Khương Trì chỉ mặc một chiếc áo phông trắng đơn giản phối với quần thể thao đen và giày thể thao, mái tóc ngắn gọn gàng rủ xuống, hơi che đi đôi mắt sâu thẳm.

 

Thật sự, cậu ấy chỉ cần đứng đó thôi là đã thắng rồi.

 

“Những người chúng ta gặp lát nữa đều là bạn đại học của chị, quan hệ khá tốt với chị, em không cần căng thẳng đâu.” Tôi an ủi cậu ấy.

 

Khương Trì cười cười, ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng ạ.”

 

Thật ngoan.

 

Tôi yên tâm rồi.

 

Nhưng tâm trạng tốt này đã biến mất khi tôi nhìn thấy Tề Hạo trong quán bar.

 

Sao người này cứ lảng vảng xung quanh tôi mãi vậy?

 

Sau khi nhìn thấy tôi, Tề Hạo cũng đi tới.

 

“Thu Ý.”

 

Ánh mắt anh ta rơi xuống người Khương Trì, như kinh ngạc, lại như chế giễu:

 

“Em không thấy em làm như vậy quá trẻ con sao?”

 

Cơn tức xông thẳng lên đỉnh đầu, nhưng tôi còn chưa kịp mở miệng, Khương Trì đang đứng bên cạnh đã nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi.

 

Cậu ấy mím môi, vẻ mặt có chút tủi thân.

 

“Chị đưa em đến đây chỉ là để cho anh ta ghen thôi sao?”

 

???

 

Không ngờ cậu em này diễn cũng giỏi đấy chứ!

 

Tôi kiễng chân, ghé sát tai cậu ấy thì thầm, nhưng âm lượng lại đủ để Tề Hạo có thể nghe thấy:

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

“Sao có thể? Chị chỉ thích em thôi.”

 

Dù ánh đèn quán bar không được sáng rõ lắm, nhưng tôi vẫn có thể nhìn rõ vẻ mặt Tề Hạo rất khó coi.

 

Đúng lúc này, điện thoại của anh ta đột nhiên sáng lên.

 

Liếc vội một cái, tôi thấy trên đó hiện tên Trần Mộng Oánh.

Follow chúng mình tại page Bộ Truyện Tâm Đắc nha


 

Nhưng Tề Hạo lại trực tiếp tắt máy, rồi ngẩng đầu nhìn tôi.

 

“Thu Ý, em đừng làm loạn nữa. Em thật sự muốn mọi người chê cười chúng ta sao? Có gì thì chúng ta về nhà nói chuyện, được không?”

 

Tôi còn chưa kịp mở miệng, Khương Trì đã bước lên một bước, chắn trước mặt tôi.

 

“Chị ấy đã nói không muốn đi với anh rồi, anh không hiểu sao?”

 

Tề Hạo chỉ vào cậu ấy, giận dữ nói: “Liên quan gì đến cậu! Chưa đến lượt cậu xen vào chuyện của chúng tôi!”

 

“Tề Hạo! Anh làm cái gì vậy!” Tôi giận dữ quát: “Đừng quên tôi và anh đã không còn quan hệ gì nữa! Anh dựa vào cái gì mà quát cậu ấy?”

 

“Chị.” Khương Trì hơi quay người lại, che chở tôi trong lòng, còn nhỏ giọng khuyên nhủ: “Chị đừng tức giận vì em, em không sao đâu.”

 

Tề Hạo tức giận đến cùng cực: “Cậu ——”

 

Nhưng điện thoại của anh ta lại reo lên không ngừng.

 

“Ôi, làm gì ầm ĩ thế?”

 

Tiếng ồn ào bên này thu hút sự chú ý của không ít người, Bành Giai Tuệ dẫn theo mấy người bạn chen vào.

 

Sau khi nhìn thấy Khương Trì, mắt mấy cô gái này sáng lên mấy lần, sau đó mới rảnh để đuổi Tề Hạo đi.

 

“Ồ, giám đốc Tề cũng ở đây à? Hôm nay không đi ăn ở quán vỉa hè với nữ thần của anh sao?”

 

Vẻ mặt Tề Hạo cứng đờ.

 

Chậc.

 

Tôi nguyện xưng đồng chí Bành Giai Tuệ đây là bậc thầy mỉa mai, xem kìa, chỉ một câu nói đã có thể khiến Tề Hạo nghẹn họng.

 

Cuối cùng Tề Hạo cũng rời đi, khi đi ngang qua tôi, tôi nghe thấy anh ta nghe điện thoại, nhỏ giọng nói gì đó với Trần Mộng Oánh.

 

“... Vừa nãy anh đang tiếp khách, không nghe thấy, đợi lát nữa trở về...”

 

Ha.

 

Người đàn ông này cũng thật thú vị.

 

“Cậu nói xem anh ta đang nghĩ cái gì vậy? Khi ở bên cậu thì không coi trọng cậu, bây giờ chia tay rồi lại mặt dày mày dạn chạy đến.”

 

Nhân lúc Khương Trì đi vệ sinh, Bành Giai Tuệ ghé vào tai tôi hỏi đủ thứ.

 

Tôi suy nghĩ: “Chắc anh ta chỉ thích người yêu cũ thôi.”

 

Bây giờ tôi đã thành người yêu cũ của anh ta rồi, nên anh ta mới như vậy đấy.