Chương 5:
“Kệ anh ta đi! Dù sao bây giờ cậu cũng có cậu em kia rồi, vừa đẹp trai vừa trẻ trung, loại đàn ông cặn bã kia sao có thể sánh bằng.”
Nói đến đây, Bành Giai Tuệ lại nháy mắt với tôi:
“Thật đấy, chỉ cần nhan sắc này thôi đã có thể tính là cực phẩm rồi! Tớ quen bao nhiêu hot boy, nhưng tất cả bọn họ cộng lại cũng không đẹp trai bằng một mình cậu em này!”
Cô ấy thì thầm thật nhỏ, còn phấn khích hỏi: “Thế nào, em ấy có giỏi không? Mau kể chi tiết cho tớ nghe đi!”
Mặt tôi nóng bừng bừng. Khi vô tình ngước mắt lên, vừa hay thấy Khương Trì đang đi về phía này, tim tôi đập mạnh một nhịp.
Cậu ấy... Chắc không nghe thấy đâu nhỉ?
Tôi vội véo Bành Giai Tuệ một cái: “Có gì đâu mà kể.”
Bành Giai Tuệ trợn tròn mắt: “Chẳng phải lần trước cậu đã nói rồi sao? Chưa gì đã khen eo em ấy khỏe ——”
Bước chân của Khương Trì đột nhiên ngừng lại.
Tôi: “...”
ĐM!
…
Trên đường về, bầu không khí im lặng lạ thường.
Cuối cùng, vẫn là tôi cố gắng giải thích:
“... Ừm… Em đừng hiểu lầm nhé, ý chị là lúc chụp ảnh cưới, chị cảm thấy em có lực cánh tay với lực eo rất tốt, không có ý gì khác đâu.”
Khương Trì quay đầu nhìn tôi, hàng mi nhẹ nhàng chớp động, ánh mắt trong veo.
Tôi: “...”
Tội lỗi tội lỗi!
Cậu ấy đang chăm chỉ làm việc, còn tôi lại nghĩ đến những chuyện lung tung này!
Khương Trì nhẹ nhàng nói: “Em biết mà chị.”
Tim tôi chợt lạnh đi.
Cậu ấy biết... Cậu ấy biết...!
Chắc chắn bản chất dê già của tôi đã bị bại lộ hết rồi!
Khi xe dừng ở cổng trường của cậu ấy, trời đã tối hẳn.
Thấy cậu ấy định xuống xe, tôi vội gọi lại.
“Em trai.”
Khương Trì khựng lại, quay đầu nhìn tôi, ánh mắt như sáng lên một chút.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Tôi ho khan một tiếng: “Cảm ơn em vì chuyện hôm nay, sau này nếu có gì cần chị giúp cứ nói thẳng nhé.”
Ánh mắt Khương Trì như hơi tối đi một chút.
Nhưng chỉ là thoáng qua, nhanh đến mức hệt như ảo giác.
Khóe môi cậu ấy cong lên: “Chuyện nhỏ thôi ạ. Chỉ cần chị cần, bảo em làm gì cũng được.”
Tim tôi đập loạn xạ.
Dùng khuôn mặt trẻ trung đẹp trai cùng với ánh mắt trong veo như vậy để nói ra những lời nói mập mờ đến thế...
Ai mà chịu nổi chứ?
Tôi vội vàng thu hồi ánh mắt, cười híp mắt gật đầu: “Ha ha.”
Đùa giỡn thì được, chứ không thể tới thật với em ấy được, như vậy chẳng phải là đang hại người ta sao?
Nụ cười của Khương Trì nhạt đi hẳn, môi cũng mím lại.
Tôi giả vờ không nhìn thấy, vẫy vẫy tay với cậu ấy.
“Tạm biệt em trai.”
Trong khoảnh khắc Khương Trì xuống xe, tôi cảm thấy không gian trong xe rộng rãi hơn rất nhiều, cảm giác căng thẳng và nóng bức cũng tan biến đi phần lớn.
Khi tôi định khởi động xe rời đi, đột nhiên nghe thấy tiếng chào hỏi náo nhiệt từ đằng xa.
Khi tôi nghe thấy có người gọi tên Khương Trì, tôi vô thức quay đầu nhìn lại.
Bốn năm chàng trai cô gái trẻ tuổi như cũng vừa mới về trường, vừa hay gặp được Khương Trì.
Follow chúng mình tại page Bộ Truyện Tâm Đắc nha
“Anh Trì, muộn thế này mới về ạ?” Một chàng trai cất giọng hỏi, vừa hỏi vừa tò mò nhìn về phía tôi, “Có chuyện gì quan trọng tới mức anh phải bỏ buổi hẹn với bọn em để đi thế?”
Ừm?
Không phải Khương Trì bảo hôm nay cậu ấy rảnh sao? Hóa ra là cậu ấy đã hủy buổi hẹn với bạn bè để đến đây?
“Việc riêng.” Khương Trì nói.
Lúc này cậu ấy đang quay lưng về phía tôi, một tay đút túi, giọng nói trong trẻo lạnh lùng có thêm vài phần cao ngạo.
Nói thế nào nhỉ, khác hẳn với vẻ ngoan ngoãn khi đối diện với tôi...
Cũng phải, mọi người đều gọi cậu ấy là anh Trì, chắc cậu ấy cũng thuộc loại người giỏi giang trong giới của mình.
Nghĩ vậy, cuối cùng tôi hạ cửa kính xe xuống, cười cười vẫy tay với họ.
“Chào các em.”
Nhìn thấy tôi, chàng trai vừa lên tiếng hỏi thăm sững người, khi lại nói chuyện, cậu ta đã không còn vẻ tùy tiện như vừa rồi mà trở nên dè dặt xấu hổ hơn nhiều.
“Khương Trì, đây là chị gái của anh?”
Một giọng nữ tinh nghịch, trong trẻo vang lên.