Chương 6:
Người vừa lên tiếng là một cô gái mặc váy dài trắng, khuôn mặt hình trái tim, đôi mắt to tròn đầy tò mò khiến cô ấy trông rất trẻ trung và năng động.
Tôi lập tức hiểu ra —— Cô ấy thích Khương Trì.
Ánh mắt đó quá rõ ràng.
Tôi định gật đầu, Khương Trì đã nhanh chóng lên tiếng trước.
“Không phải.”
Cậu ấy nói, “Đây là bạn gái của tôi.”
Lời này vừa truyền ra, xung quanh lập tức im bặt.
Mấy người kia đều sững sờ, khi nhìn lại Khương Trì, ánh mắt họ đã thay đổi.
“ĐM! Anh Trì! Anh có bạn gái xinh đẹp như vậy từ bao giờ thế?”
“Giấu kỹ thế!”
Follow chúng mình tại page Bộ Truyện Tâm Đắc nha
“Đúng đấy! Ai có thể ngờ được, một người bình thường chỉ qua lại giữa phòng thí nghiệm, thư viện, nhà ăn hotboy Khương, trong âm thầm lại có thể chơi lớn như thế!”
Tôi ngạc nhiên ngẩng đầu, vừa hay bắt gặp ánh mắt tha thiết của Khương Trì.
—— A, hóa ra cậu em coi tôi là bia đỡ đạn.
Được thôi.
Tôi nháy nháy mắt rồi cười với cậu ấy, tỏ ý nhất định sẽ phối hợp.
Dù sao trước đó tôi cũng đã nói, nếu cậu ấy có việc gì cần tôi nhất định sẽ giúp mà, chẳng phải cơ hội đến rồi sao?
“Chuyện này mà để mấy nữ sinh trong trường biết được chắc chắn sẽ động đất cho...”
Một bạn nam mới nói được nửa câu đã khựng lại, sau đó cẩn thận liếc nhìn cô bạn mặt trái tim kia.
Mà cô gái kia, từ lúc nghe Khương Trì nói câu đó, vẻ mặt cô ấy đã cứng đờ rồi.
Xem ra chuyện cô ấy thích Khương Trì là bí mật công khai rồi.
Khương Trì có vẻ không để ý lắm, cậu ta hơi cúi người, nói với tôi: “Ý Ý, đi đường cẩn thận.”
Tim tôi như lỡ một nhịp, trừ cha mẹ ra chưa từng có ai gọi tôi bằng cái tên này cả.
Nghe có vẻ... Ra dáng bạn trai dịu dàng chu đáo ghê.
Tôi thu hồi tầm mắt, phối hợp gật đầu.
“Vâng, anh Trì.”
Khương Trì hơi khựng lại rồi vội vàng quay mặt đi chỗ khác, khẽ đáp.
“Ừm.”
Trong bóng đêm, hình như vành tai cậu ấy hơi ửng đỏ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Tôi vẫy tay chào tạm biệt mấy người bạn của cậu ấy rồi lái xe đi.
Trong gương chiếu hậu, mấy bạn nam kia không nhịn được vây lại, vừa nói gì đó vừa nhìn về phía bên này.
Cô gái đi phía sau, cách họ một đoạn ngắn, hơi cúi đầu, cô bạn bên cạnh như đang nhỏ giọng an ủi.
Tôi có chút chạnh lòng.
Phải rồi, một người như Khương Trì chắc chắn phải được nhiều người yêu thích lắm.
...
Từ sau hôm ở quán bar, Tề Hạo không còn lén tìm tôi nữa, chúng tôi trở lại mối quan hệ đồng nghiệp bình thường.
Vì vậy, khi nhận được thiệp mời cưới của Tề Hạo và Trần Mộng Oánh, tôi khá bất ngờ.
“Cái gì, cô ta thật sự mời cậu?!” Vương Thần giật phăng miếng mặt nạ trên mặt, ngồi bật dậy.
Tôi ném tấm thiệp qua.
“Nghe nói đến cả tên tớ cũng do chính tay cô ta viết, không đi thì không được rồi.”
Vương Thần cầm tấm thiệp lên nghiên cứu hồi lâu.
“Chậc chậc, cùng một khách sạn, cùng một sảnh tiệc, thậm chí còn cùng cả ngày mà hai người định trước đó.”
“Không ngờ anh ta chỉ trực tiếp đổi tên cô dâu, còn lại chẳng thèm thay đổi gì nữa? Còn nói là mời cậu? Rõ ràng là cố tình dằn mặt đây mà?”
Tôi nhún vai: “Khách sạn đó khó đặt lắm, thông cảm chút đi.”
“Cậu thông cảm cho cô ta, thế cô ta có thông cảm cho cậu không? Đừng nói với mình là cô ta không biết hôm đó là ngày cậu với Tề Hạo hẹn chụp ảnh cưới đấy, cô ta về hôm nào không về, sao phải chọn đúng hôm đó?”
Chuyện cũ không muốn nhắc lại, xui xẻo.
Nhưng có một chuyện còn xui xẻo hơn.
Tôi day day mi tâm.
“Thật ra cô ta có mời tớ cũng không vấn đề gì, vấn đề là Tề Hạo còn mời cả Khương Trì nữa.”
Vương Thần giật mình, lẩm bẩm:
“Hai người này não có vấn đề à?”
Đầu tôi đau như búa bổ.
“Chắc vậy. Nhưng quan trọng là, tớ phải nói chuyện này với Khương Trì như thế nào đây?”
Nhờ người ta đóng giả bạn trai đã ngại lắm rồi, còn dẫn cậu ấy đi dự đám cưới của người yêu cũ... Cảnh tượng quá đẹp, tôi không dám tưởng tượng.
“Hay là từ chối luôn đi, dù sao đến lúc đó tớ ngồi cùng bàn với đồng nghiệp là được chứ gì.”
Đang nói thì điện thoại reo, là một số lạ gọi tới.
Tôi bắt máy, nghe thấy giọng của Tề Hạo.
“Thu Ý.”