"À, thế thì cậu ấy liên lạc kiểu gì..."
'Bùm——'
Một tiếng nổ lớn đột ngột vang lên cắt ngang lời Trác Tiêu, anh ta lập tức quay đầu nhìn về phía phát ra âm thanh. Vài con chim nhỏ hoảng hốt bay vụt lên, trong không khí còn lẫn vào đó là những âm thanh kỳ lạ.
Gương mặt Trác Tiêu lập tức trở nên nghiêm trọng.
"Để anh ra xem có chuyện gì."
"Ừm."
Trái ngược với sự thận trọng của Trác Tiêu, Tác Gia Nhiên dường như đã đoán được điều gì đó. Lông mày mảnh nhướng lên khẽ khàng, trong ánh mắt thấp thoáng nét thú vị như thể đang chờ xem một vở kịch.
Nhanh như vậy mà đã tìm được đến đây...
Cái cậu nhóc bị sóng đánh dạt vào bờ này rốt cuộc là ai vậy?
"A Tiêu." Cậu cất tiếng gọi người đàn ông đang cầm lấy một con dao sắc nhọn, khẽ dặn dò: "Cẩn thận một chút."
"Biết rồi."
"Yên tâm, anh sẽ quay lại nhanh thôi."
Dù sao thì nơi này cũng là địa bàn của anh ta, Trác Tiêu thuộc nằm lòng từng tán cây ngọn cỏ ở đây, hoàn toàn không sợ hãi kẻ lạ mặt nào đang ẩn náu trong rừng và cố tình gây ra âm thanh lớn kia.
Anh ta bật cười khẽ một tiếng, rồi quay người bước thẳng vào khu rừng rậm.
Nhờ lợi thế quen thuộc địa hình trên đảo Lai Doanh, Trác Tiêu nhanh chóng tìm đến nơi phát ra tiếng động lớn.
Ẩn mình trong bóng tối quan sát, anh ta phát hiện cái bẫy săn mà mình giăng sẵn đã bị phá hỏng.
Chết tiệt!
Đợi khi anh ta tóm được kẻ phá hoại bẫy của mình, nhất định sẽ không để yên cho người đó!
Nghĩ đến đây, Trác Tiêu tiếp tục dò xét từng tấc đất, bước chân vô cùng cẩn trọng, nhưng ngay khi giẫm lên một vùng đất mềm, sắc mặt anh ta bỗng chốc biến đổi.
Một cái bẫy mà anh ta không hề biết đến bị kích hoạt. Chưa kịp phản ứng, Trác Tiêu đã bị một sợi dây thừng to quấn lấy, treo lơ lửng lên thân cây cổ thụ.
Nhìn người đàn ông vừa từ đâu xuất hiện dưới gốc cây, ánh mắt Trác Tiêu hẹp lại, gằn giọng hỏi: "Anh là ai?!"
"Không cần quan tâm tôi là ai."
Giọng nói trầm thấp lạnh lẽo vang lên. Hứa Cảnh Dịch liếc nhìn người đàn ông đang bị treo trên cây, nhướng mày rồi cúi xuống nhặt con dao lớn rơi dưới đất, thản nhiên nói: "Tôi có vài chuyện muốn hỏi, anh trả lời là được."
Cách "hỏi thăm" này hoàn toàn chẳng giống đang nhờ vả ai. Ánh mắt Trác Tiêu trừng lên, giọng dữ dội: "Thả tôi xuống!"
"Không."
Khóe môi nhếch lên một nụ cười lạnh, Hứa Cảnh Dịch lúc này trông không hề tỉnh táo. Đôi mắt anh sáng tối bất định, ánh lên tia dữ tợn.
"Trả lời đi — tối qua có người lạ đến hòn đảo này không?"
Anh nhanh chóng phát hiện ra sự thay đổi trong nét mặt của Trác Tiêu, ánh mắt lập tức sắc lại, giọng nói rét lạnh: "Cậu ấy đâu rồi?"
"Anh hỏi người kiểu đó sao?"
Một giọng nói khác vang lên từ phía sau.
Khác với Trác Tiêu, người vừa lên tiếng không hề tỏ ra sợ hãi, giọng điệu bình thản, như thể chẳng mấy để tâm đ ến hành động của Hứa Cảnh Dịch.
Hứa Cảnh Dịch quay phắt lại nhìn thiếu niên tóc dài vừa xuất hiện, gương mặt thoáng nghiêm lại, ánh mắt cũng thêm phần đề phòng.
Anh hoàn toàn không phát hiện ra sự tiếp cận của người kia.
Không đơn giản.
Nắm chặt con dao trong tay, toàn thân Hứa Cảnh Dịch căng cứng, từng cơ bắp như sẵn sàng phát động bất cứ lúc nào.
"Sao vậy? Có chuyện cần người giúp mà không nên hạ vũ khí trước à, ngài Hứa?"
Chương 53
Nghe đối phương gọi đúng họ của mình, ánh mắt Hứa Cảnh Dịch chợt lóe lên, anh nhìn thiếu niên kia bằng ánh mắt dò xét: "Cậu biết tôi."
"Không, chỉ từng nghe qua cái tên thôi."
Tác Gia Nhiên dừng lại một chút, cặp môi mỏng khẽ động, giọng nói nhẹ nhàng như thì thầm: "Dù sao thì... đêm qua cậu nhóc kia cũng đã lẩm bẩm cái tên này mấy lần."
Câu nói ấy khiến đồng tử Hứa Cảnh Dịch co lại.
Anh lập tức vứt con dao sang một bên, đôi mắt nhìn Tác Gia Nhiên ánh lên tia cầu khẩn: "Làm phiền đưa tôi đi gặp em ấy."
Thái độ lúc này hoàn toàn khác với vẻ hung hăng lúc nãy – cứ như biến thành một con người hoàn toàn khác.
Người ta thường nghĩ kiểu đàn ông như anh sẽ không dễ gì cúi đầu, không ngờ lại dễ dàng thay đổi đến vậy.
Tác Gia Nhiên nhìn thẳng vào mắt anh, rồi lại liếc xuống con dao vừa bị ném ra xa, như đang cân nhắc mức độ nguy hiểm của người đối diện.
Cho dù Hứa Cảnh Dịch lúc này có tỏ ra bình tĩnh thế nào, nhưng cái sự dữ dội và điên cuồng sâu trong đáy mắt kia không thể nào che giấu nổi.
Người này rất nguy hiểm.
Môi cậu mấp máy, vẫn là giọng điệu lãnh đạm ấy, Tác Gia Nhiên đề nghị một điều kiện: "Dẫn anh đi gặp cậu ấy không thành vấn đề. Nhưng trước đó, anh có định thả người của tôi xuống không?"
Lời nhắc nhở ấy khiến Hứa Cảnh Dịch nhớ đến người bị treo lơ lửng trên cây. Anh liếc lên, phát hiện Trác Tiêu lúc này đã im lặng, không còn giãy giụa tức giận như trước, trông bình tĩnh đến lạ.
"Tất nhiên."
Hứa Cảnh Dịch mím môi, cụp mắt xuống, sau đó nhặt lại con dao lớn và chém vào sợi dây thừng trên thân cây.
'Bịch', một tiếng nặng nề vang lên, người đàn ông bị treo trên cây rơi thẳng xuống đất.
"A Tiêu, anh không sao chứ?"
Nghe tiếng Tác Gia Nhiên, ánh mắt Trác Tiêu hơi ngừng lại, như vừa hoàn hồn. Anh ta nhanh chóng đứng bật dậy, ánh mắt sắc như dao găm về phía người đàn ông xa lạ kia.
"Khốn kiếp, anh dám..."
"Đủ rồi, A Tiêu."
Cắt ngang lời anh, Tác Gia Nhiên quay sang nhìn Hứa Cảnh Dịch — người giờ đây chẳng nói một lời nào — rồi ngẩng nhẹ cằm, giọng nói vẫn bình thản: "Ngài Hứa, mời đi theo tôi."
Nói xong, cậu ta quay người bước đi, không hề ngoảnh lại cũng chẳng lo lắng liệu đối phương có đi theo hay không.
"Này!! A Nhiên, em..."
Không giận dữ vì bị ngắt lời, Trác Tiêu vừa định gọi thì thấy người đàn ông tên Hứa gì đó lập tức bám sát theo Tác Gia Nhiên, chẳng buồn liếc nhìn anh ta.
Chửi thầm một câu, Trác Tiêu vội vàng theo sau, không yên tâm để kẻ lạ ấy ở cạnh Tác Gia Nhiên một mình.
*
"Cậu ấy đang ở trong đó."
Đứng ngoài căn nhà, Tác Gia Nhiên không bước vào trong mà chỉ liếc sang Hứa Cảnh Dịch, chậm rãi bổ sung: "Cậu ấy hơi yếu, sáng nay tôi vừa cho uống thuốc, giờ lại ngủ tiếp rồi."