Sau Khi Thức Tỉnh, Mỹ Nhân Nhỏ Không Thể Trốn Thoát

Chương 105



Nghe giọng nói khàn khàn của Hứa Cảnh Dịch, Trác Tiêu khẽ nhíu mày, xoay người lấy từ đâu đó một túi nước mang tới.

 

"Uống chút nước trước đi."

 

Ném túi nước cho Hứa Cảnh Dịch, anh ta nói thêm một câu: "Nước sạch đấy, vừa mới đun sôi hôm nay."

 

"Ừ, cảm ơn."

 

Không hề do dự, Hứa Cảnh Dịch uống vài ngụm nước mát trong túi, sau đó khẽ mím môi, trầm giọng nói: "Cảm ơn mọi người."

 

Biết rõ anh không chỉ đang cảm ơn vì túi nước này, Trác Tiêu phất tay cười nói:

 

"Chút chuyện nhỏ thôi, không cần cảm ơn."

 

"Nói ra cũng trùng hợp."

 

"Đêm qua thời tiết như vậy vốn không định ra ngoài, nhưng chợt nhớ ra chưa kiểm tra bẫy cá, nên mới chạy ra bờ biển xem thử, ai ngờ lại 'nhặt' được cậu ấy."

 

"Lúc nhặt được, tôi còn tưởng là xác cá chết cơ, nằm im bất động ở mép cát, không nghĩ lại là người..."

 

Nghĩ lại cảnh nhặt được người đêm qua, Trác Tiêu không khỏi cảm thán: "Cũng may tôi lập tức đưa cậu ta về, A Nhiên nói nếu chậm thêm chút nữa chắc không cứu kịp rồi."

 

"À mà này, nói mới nhớ—anh cũng gan thật đấy, một mình lái thuyền ra khơi, can đảm thật sự luôn đó. Nhưng mà chiều nay tôi ra xem thử con thuyền của anh, phát hiện phía bên trái..."

 

"A Tiêu, củi đã chặt xong chưa?"

 

Một giọng nói nhàn nhạt từ phía sau cắt ngang câu chuyện chưa dứt của Trác Tiêu. Thấy Tác Gia Nhiên lên tiếng, anh vội giơ chiếc rìu trong tay lên:

 

"Chặt xong rồi, cơm cũng nấu xong. Anh mang qua ngay đây."

 

Nói rồi, anh ta nhìn sang Hứa Cảnh Dịch: "Anh chắc cũng đói rồi nhỉ? Qua ăn cơm cùng đi."

 

"Ừm."

 

...

 

Sau bữa cơm, Hứa Cảnh Dịch trở lại phòng xem tình trạng của Tô Nhung.

 

So với khi nãy, cậu đã khá hơn nhiều, không còn ra mồ hôi hay phát sốt nữa.

 

Một lúc sau, Tác Gia Nhiên gõ cửa bước vào. Trước khi Hứa Cảnh Dịch kịp lên tiếng, cậu ta đã nói: "Tôi đến kiểm tra tình trạng cơ thể của cậu ấy."

 

"Làm phiền anh rồi."

 

Nghe vậy, Hứa Cảnh Dịch khẽ gật đầu, chủ động nhường chỗ để cậu ta tiện kiểm tra.

 

Lúc ăn cơm, anh đã biết Tác Gia Nhiên là người của tộc Tác Gia — một tộc người thần bí, nhưng nổi tiếng về y thuật dân gian.

 

Đôi mắt nhạt màu, đồ trang sức bằng bạc, nốt ruồi đỏ nơi dái tai — chính là những đặc điểm nhận biết của người tộc Tác Gia.

 

Ngay từ lần đầu gặp mặt, Hứa Cảnh Dịch đã nghi ngờ, và vừa rồi đã được xác nhận.

 

"Tác Gia" là tên tộc, cậu ta không có họ, chỉ có tên đơn là "Nhiên".

 

Không nghi ngờ gì về y thuật của cậu ta, Hứa Cảnh Dịch nín thở, môi mím chặt thành một đường thẳng.

 

Cảm nhận được ánh mắt căng thẳng của anh, Tác Gia Nhiên bình tĩnh nói: "Đừng lo, ngày mai cậu ấy sẽ tỉnh hoàn toàn."

 

Đắp lại chăn cho Tô Nhung, cậu ta đứng dậy nói tiếp: "Nhưng dù sao cũng bị nhiễm lạnh rồi. Sau khi tỉnh dậy vẫn phải uống thuốc tiếp để tránh bệnh nặng hơn."

 

"Ngày mai tôi sẽ bảo A Tiêu sắc một thang khác. Thuốc hơi đắng, nhưng hiệu quả rất tốt. Anh..."

 

Cậu ta khựng lại một chút, ánh mắt dừng nơi gương mặt Tô Nhung, khẽ cong môi cười: "Cậu nhóc này hình như rất sợ đắng, ngày mai anh nhớ dỗ cho kỹ vào, đừng để cậu ấy từ chối uống đấy."

 

"Tôi biết rồi."

 

Khẽ gật đầu, Hứa Cảnh Dịch nghiêm túc nhìn Tác Gia Nhiên:

 

"Cảm ơn. Khi đội cứu hộ đến, tôi nhất định sẽ hậu tạ."

 

"Không cần đâu."

 

Lắc đầu, trong mắt Tác Gia Nhiên không hề có chút dao động nào, giọng nói cũng bình thản như nước: "Chỉ là chuyện nhỏ thôi, không đáng để cảm ơn."

 

"Chỉ là..."

 

"Tôi không hy vọng có người khác đặt chân lên hòn đảo này, cũng không muốn nơi này bị nhắc đến quá nhiều. Anh hiểu ý tôi chứ?"

 

Dù hơi bất ngờ trước yêu cầu của đối phương, nhưng Hứa Cảnh Dịch không hỏi thêm, cũng không tò mò. Anh chỉ nhẹ gật đầu: "Hiểu rồi. Tôi sẽ không để đội cứu hộ đến đây."

 

Tác Gia Nhiên gật đầu: "Được rồi. Vậy tôi về trước đây. Ngày mai các anh..."

 

"Sau khi Tiểu Nhung tỉnh lại, tôi sẽ đưa em ấy rời khỏi đây."

 

"Ừm."

 

Rõ ràng rất hài lòng với câu trả lời, trong mắt Tác Gia Nhiên ánh lên vẻ tán thưởng.

 

Đúng là nói chuyện với người thông minh, không tốn sức.

 

Không nói gì thêm, cậu ta nhanh chóng rời đi.

 

*

 

Trở về phòng mình, thấy Trác Tiêu đang ngồi bên giường, ánh mắt đăm chiêu, Tác Gia Nhiên Nhiên nhíu mày nhẹ rồi bước đến gần.

 

"Đang nghĩ gì vậy?"

 

Bị làm giật mình, Trác Tiêu quay lại nhìn cậu ta, môi mấp máy, có vẻ muốn nói nhưng lại thôi.

 

"Nói đi, sao thế?"

 

"Thì là... là..." – giọng Trác Tiêu nghe có phần kỳ quặc, gương mặt cũng trở nên lúng túng –
"Lúc nãy anh mang thuốc qua cho họ... thấy Hứa Cảnh Dịch đang... đang hôn... hôn cậu nhóc kia..."

 

"Lúc đó anh còn tưởng họ là người yêu cơ. Nhưng ăn cơm thì anh ta lại nói mình là anh trai của cậu ấy. Vậy rốt cuộc... tại sao lại hôn trộm..."

 

"A Tiêu."

 

Tác Gia Nhiên Nhiên cắt ngang những lời cà lăm của anh ta, ánh mắt thẳng tắp nhìn vào đôi mắt đen láy kia, nhẹ giọng nói: "Họ giống chúng ta."

 

Trác Tiêu sững người. Ngay sau đó, một bàn tay thon dài trắng muốt nhẹ nhàng vuốt qua má anh.

 

Nhìn gương mặt gần trong gang tấc của Tác Gia Nhiên, Trác Tiêu như muốn nói gì đó, nhưng Tác Gia Nhiên lại lên tiếng trước: "A Tiêu, anh quên rồi sao?"

 

"Chúng ta cũng là người yêu của nhau mà."

 

Lời vừa dứt, Trác Tiêu như khựng lại, đối diện với ánh mắt của Tác Gia Nhiên Nhiên, trong đôi mắt sáng ấy thoáng hiện lên điều gì đó... rồi trầm xuống.

 

"Anh không quên. Chúng ta là người yêu."

 

Giọng anh ta nghe có chút cứng nhắc, nét bối rối trên mặt cũng dần biến mất.

 

Khẽ "ừm" một tiếng, đôi môi nhạt màu của Tác Gia Nhiên cong lên một nụ cười rất nhạt, giọng cũng trở nên nhẹ nhàng hơn: "Được rồi A Tiêu, đừng băn khoăn chuyện đó nữa."

 

Cậu ta vỗ nhẹ lên má Trác Tiêu, rồi nói tiếp: "Ngày mai khi anh mang thuốc sang, nhớ mang theo chút mứt trái cây nhé. Cậu nhóc kia chắc không chịu nổi vị đắng đâu."