Sau Khi Thức Tỉnh, Mỹ Nhân Nhỏ Không Thể Trốn Thoát

Chương 106



"Anh biết rồi."

 

Như vừa sực tỉnh, ánh mắt Trác Tiêu dần lấy lại tiêu cự, trong đôi mắt ánh lên vẻ tinh anh ta: "A Nhiên, ngày mai em muốn ăn gì? Anh bắt về cho."

 

"Cá bơn thì sao? Thịt mềm, ít xương. Hấp lên rồi rưới tí nước tương cho đậm vị nhé?"

 

"Được đó."

 

Tác Gia Nhiên mỉm cười, không có ý kiến gì: "Đều nghe anh hết, anh sắp xếp là được rồi."

 

"Em  hơi mệt rồi, muốn nghỉ ngơi một chút..."

 

Trác Tiêu vội đáp: "Vậy anh đi lấy nước nóng cho em rửa mặt. Hôm nay em mệt thật đấy. Trước khi ngủ, để anh bóp vai cho em nhé."

 

"Ừm, cảm ơn A Tiêu."

 

"Ây, nói cảm ơn cái gì chứ, khách sáo quá!"

 

Phất tay như không có gì, Trác Tiêu quay người ra ngoài, không hề để ý nét mặt của Tác Gia Nhiên sau khi nghe câu đó thoáng thay đổi.

 

Nhìn theo bóng lưng người đang đi lấy nước, Tác Gia Nhiên khẽ mím cặp môi nhạt màu, ánh mắt cụp xuống, không rõ đang nghĩ gì.

 

*

 

Chương 55

 

Sau một giấc ngủ dài, cậu bé cuối cùng cũng mở mắt.

 

Đôi mắt long lanh vẫn còn chút mơ hồ, trước mặt là lồ ng ngực vững chãi của một người đàn ông, vòng eo bị cánh tay lớn ôm chặt, hai chân cũng quấn lấy nhau — tư thế ngủ quá mức thân mật khiến Tô Nhung bối rối, chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra.

 

Cậu ngơ ngác nhìn gương mặt khi ngủ của Hứa Cảnh Dịch, nhận ra giữa đôi mày anh có chút mệt mỏi.

 

Tại sao anh ấy lại ở đây?

 

Đây là đâu?

 

Mình đã sống sót? Hay đã chết rồi, những gì thấy được giờ chỉ là ảo giác?

 

Hàng loạt câu hỏi hiện lên trong đầu, nhưng não bộ vừa tỉnh lại còn chưa xử lý nổi, thái dương đập thình thịch, đầu óc nặng trĩu.

 

Cậu cố vươn tay xoa thái dương, nhưng vừa cử động, người đàn ông đang ngủ kia liền theo phản xạ kéo cậu sát vào lòng hơn nữa, mắt vẫn chưa mở, giọng dịu dàng dỗ dành: "Đừng sợ, đừng sợ... không sao rồi."

 

"Tiểu Nhung, anh vẫn luôn ở bên em."

 

Giọng anh khàn khàn, thô ráp nhưng lại mang theo cảm giác ấm áp đến kỳ lạ.

 

Đầu cậu bị vùi chặt trong ngực Hứa Cảnh Dịch, khoảng cách gần đến mức có thể cảm nhận được hương nước hoa lạnh lạnh nhưng rất dễ chịu và quen thuộc trên người anh.

 

Thơm lắm... rất quen thuộc.

 

"Anh Cảnh... Cảnh Dịch..."

 

Cậu cất tiếng mới phát hiện cổ họng mình khô khốc, giọng khản đặc, còn hơi đau rát.

 

Khó khăn nuốt một ngụm nước bọt, cậu vỗ nhẹ tay anh.

 

Cậu muốn ngồi dậy kiếm nước uống, nhưng Hứa Cảnh Dịch lại hiểu nhầm, tưởng rằng cậu vẫn còn đang gặp ác mộng.

 

Anh cúi xuống hôn nhẹ lên trán cậu, từng nụ từng nụ, dịu dàng di chuyển xuống giữa chân mày.

 

Tô Nhung bị hành động của anh làm cho sững sờ, thấy anh còn định tiếp tục hôn xuống môi, cậu vội giơ tay chắn lại: "Anh Cảnh Dịch, đừng..."

 

Nếu nói việc ngủ ôm nhau là hành động vô thức thì việc hôn từ trán đến môi rõ ràng là cố ý.

 

Dù có là để an ủi vì tưởng cậu gặp ác mộng, cũng không nên là bằng nụ hôn.

 

Quá thân mật rồi.

 

Điều này không nên xảy ra giữa hai người thanh mai trúc mã.

 

Giọng của Tô Nhung khiến Hứa Cảnh Dịch mở mắt. Giữa mày anh là vẻ mệt mỏi rõ ràng, trong mắt vằn lên những tia máu đỏ, cả người toát lên cảm giác chưa được nghỉ ngơi đúng nghĩa.

 

Và quả thực là vậy.

 

Tối qua, đến nửa đêm Tô Nhung lại gặp ác mộng lần nữa.

 

Cậu run rẩy cả người, lạnh toát, miệng không ngừng thốt ra những tiếng mơ đầy tiếng nức nở, nghe cực kỳ đáng thương.

 

Hứa Cảnh Dịch chỉ biết ôm cậu thật chặt, vỗ về, dỗ dành, hôn nhẹ lên trán cậu, mong cậu có thể yên lòng.

 

Càng như vậy, anh lại càng xót xa.

 

Những giọt nước mắt nơi hàng mi của cậu như từng mũi kim đâm vào tim anh, anh hôn lên từng giọt một, nuốt hết.

 

"Em tỉnh rồi à?"

 

Cổ họng khô rát khiến anh nhăn mày, nhưng chưa kịp uống nước, điều anh làm *****ên là kiểm tra tình trạng của Tô Nhung: "Cơ thể thấy sao rồi? Đỡ hơn chưa?"

 

"Đỡ... đỡ nhiều rồi..." — ánh mắt anh dịu dàng đến lạ, khiến Tô Nhung theo bản năng quay mặt đi, cúi đầu muốn rút lui về sau tạo khoảng cách.

 

Nhưng không rút ra được.

 

Anh ôm cậu quá chặt.

 

Bên tai là nhịp tim mạnh mẽ của người đàn ông, từng tiếng vang dội như gõ vào lòng cậu, như sợ cậu sẽ biến mất thêm lần nữa.

 

Cậu do dự giây lát rồi hỏi khẽ: "Anh Cảnh Dịch... sao anh lại ở đây?"

 

"Vì anh đã đến tìm em."

 

Bàn tay to đang xoa đầu cậu vẫn dịu dàng như thế. Tô Nhung rụt rè hỏi tiếp: "Tại sao lại đến tìm em?"

 

Không ngờ cậu lại hỏi như vậy, ánh mắt Hứa Cảnh Dịch trầm xuống, thở dài như thì thầm:

 

"Vì anh không thể sống thiếu em."

 

"Tiểu Nhung, anh không thể mất em..."

 

Khoảnh khắc ấy, hình như Tô Nhung nắm bắt được điều gì đó... nhưng cũng như chưa thể rõ ràng.

 

Tim cậu bỗng đập mạnh không kiểm soát, mặt nóng bừng như bị bỏng nước sôi, vội vã rút tay khỏi lồ ng ngực anh, đầu ngón tay khẽ run.

 

Có cảm xúc lạ nào đó len lỏi trong lòng, nhưng tạm thời cậu không gọi tên được, chỉ muốn tránh xa ra một chút để suy nghĩ cho rõ.

 

Cậu đưa tay định đẩy ra, nhưng cơ thể cứng lại.

 

Cậu lí nhí phát ra tiếng rất nhỏ, mặt đỏ ửng: "Anh... anh thả em ra trước có được không?"

 

Cái ôm khi nãy lại càng siết chặt hơn, khiến khoảng cách giữa hai người gần tới mức kề sát. Cơ thể kề sát cơ thể, chênh lệch hình thể rõ ràng khiến cậu vừa ngạc nhiên vừa lúng túng.

 

Ngay cả những suy nghĩ hỗn loạn ban nãy cũng bị xóa sạch.

 

Lúc đầu còn không thấy gì lạ, nhưng phần bụng bị áp sát dần trở nên rất rõ ràng.

 

Phản ứng chậm nửa nhịp, Tô Nhung cuối cùng cũng nhận ra đó là cái gì.

 

"Xin lỗi."

 

Hứa Cảnh Dịch bình tĩnh kéo giãn khoảng cách, ngồi dậy, vừa hay tấm chăn phủ xuống che kín phần dưới cơ thể anh.