"Đ... được rồi, như này là được rồi..."
Giọng nói nhỏ nhẹ mềm mại cuối cùng cũng bật ra từ đôi môi đang cắn chặt của cậu. Cảm giác đầu ngón tay người kia lướt nhẹ qua khiến khuôn mặt Tô Nhung đỏ bừng. Cảm giác thô ráp nhẹ của đầu ngón tay càng làm da thịt cậu thêm mẫn cảm.
Đầu ngón tay ấy lại một lần nữa lướt qua, nhưng chỗ đó rõ ràng đã không còn bầm tím nữa mà...
Cậu muốn lên tiếng bảo dừng lại, nhưng khi nhìn gương mặt đầy nghiêm túc của Hứa Cảnh Dịch, Tô Nhung lại không thể thốt nên lời.
Mỗi vết bầm đều được người kia cẩn thận bôi thuốc. Loại thuốc mỡ màu trắng sữa gặp nhiệt độ cơ thể dần hóa thành chất lỏng trong suốt, lớp da trên ngực cậu giờ như phủ một lớp sương ẩm, lấp lánh ánh sáng.
Đêm qua, lúc mơ mơ màng màng, cậu đã cảm nhận được người kia giúp mình bôi thuốc một lần.
Chỉ riêng việc bôi thuốc đã mất không ít thời gian, lại dùng rất nhiều thuốc, khiến áo cũng bị lem bẩn.
Cậu từng định nói không cần bôi nhiều như vậy, nhưng Hứa Cảnh Dịch lại bảo bôi nhiều thì sẽ nhanh khỏi hơn.
Và đúng thật, Tô Nhung phải thừa nhận — anh nói đúng.
Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, những vết bầm trên người cậu đã mờ đi quá nửa. Tất cả là nhờ Hứa Cảnh Dịch kiên trì bôi thuốc cho cậu mỗi ngày hai lần, không thiếu lần nào.
Nhưng quá trình bôi thuốc này thật sự khiến cậu vô cùng xấu hổ.
Dù là hành động rất bình thường, nhưng cứ mỗi lần như vậy, cậu lại đỏ mặt đến tận mang tai.
Cậu né tránh ánh mắt, không dám nhìn bàn tay đang bôi thuốc kia, giả vờ không quan tâm mà quay mặt về phía cánh cửa đang đóng kín. Thế nhưng, tim của cậu thì như muốn nhảy ra khỏi lồ ng ngực vậy.
Lại một lần nữa, ngón tay kia lướt nhẹ qua, khiến cậu khẽ rụt người lại, bụng dưới không tự chủ được mà siết lại hai lần.
"Anh... Cảnh Dịch..."
Giọng ***** như muỗi kêu khiến Hứa Cảnh Dịch ngẩng đầu, ánh mắt vẫn bình thản nhìn cậu nhóc mặt đỏ bừng trước mặt: "Tiểu Nhung, sao thế?"
Anh hỏi một cách tự nhiên đến mức khiến người nghe càng xấu hổ hơn.
"Đủ rồi, không cần bôi nữa đâu..."
Ừ, thực sự là không nên bôi nữa. Bôi tiếp nữa thì đến Hứa Cảnh Dịch cũng sắp không chịu nổi rồi.
Cậu bé trước mặt anh mềm mại như chiếc bánh sữa, thơm thơm ngọt ngào, cứ thế dụ dỗ anh từng chút một, khiến người ta muốn tiến thêm, gần thêm nữa.
Cậu nhóc anh thương suốt bao năm qua ngoan đến mức khiến người ta đau lòng.
Chỉ cần anh nói "phải bôi thuốc", là Tô Nhung sẽ ngoan ngoãn vén áo lên, đôi tay nhỏ khẽ run run. Đến khi phát hiện mình không giữ nổi áo, cậu còn dùng... cằm để giữ, đôi mắt ươn ướt long lanh, má đỏ hồng nói nhỏ: "Em... sẵn sàng rồi..."
Thử hỏi, ai mà chịu nổi cảnh này?
Giống như một bé yêu tinh câu hồn đoạt phách, nhưng lại mang vẻ ngây thơ vô tội, chẳng hề ý thức được mình đáng yêu, quyến rũ đến mức nào.
Yết hầu khẽ chuyển động, Hứa Cảnh Dịch điều chỉnh lại hơi thở, cuối cùng cũng rút tay khỏi làn da trắng mịn mẫn cảm kia.
Anh lấy hai tờ khăn giấy, lau sạch thuốc mỡ trong suốt còn dính trên đầu ngón tay.
Ánh mắt vô tình lướt qua những dấu vết đỏ hồng loang lổ, anh liền kéo áo Tô Nhung lại, che kín phần da thịt vẫn còn ửng ánh nước mỏng manh kia.
"Tối nay trước khi ngủ sẽ bôi thêm một lần nữa."
Tô Nhung vừa mới thở phào nhẹ nhõm, nghe xong câu đó lại cứng đờ người. Hai bàn tay giấu dưới chăn bất giác siết chặt lấy ga giường.
Cậu khẽ "vâng" một tiếng, không dám ngẩng đầu.
"Cộc cộc"—hai tiếng gõ cửa vang lên.
"A Dịch, xong chưa? Chúng ta nên xuất phát rồi."
Là giọng của Trác Tiêu ngoài cửa. Hứa Cảnh Dịch khẽ "ừ" một tiếng đáp lại, rồi quay sang dặn Tô Nhung: "Anh đi đây, chắc tầm chiều tối mới về."
"Nếu thấy chán thì đến tìm Tác Gia Nhiên, nhưng tuyệt đối không được..."
"Em biết rồi, em sẽ không chạy lung tung đâu."
Tô Nhung lập tức ngắt lời anh, còn vội vã thúc giục: "Anh Trác đang chờ anh đấy, anh mau đi đi."
"Em sẽ không đi đâu cả, em đợi anh về."
Biết Hứa Cảnh Dịch không yên tâm, Tô Nhung nhẹ nhàng thêm một câu.
"Ừm."
Anh xoa đầu cậu, dặn thêm vài câu rồi mới rời đi.
Sau khi xác định anh đã đi xa, Tô Nhung vỗ vỗ khuôn mặt đang nóng bừng của mình. Đến khi cảm thấy nhiệt đã hạ bớt, cậu mới rón rén rời phòng tìm Tác Gia Nhiên.
Thò đầu vào nhà thuốc, cậu thấy Tác Gia Nhiên đang ngồi trước bàn làm việc.
"A Nhiên, anh đang làm gì vậy?"
Thấy trước mặt anh bày đầy thảo dược, Tô Nhung tò mò hỏi:
"Là thuốc hôm nay sẽ dùng à?"
"Ừm."
Nghe mùi thuốc còn lưu lại trên người cậu, Tác Gia Nhiên mỉm cười nhẹ: "Mới bôi thuốc xong à?"
Vừa nhắc đến, mặt Tô Nhung lại bất giác ửng đỏ.
Cậu khẽ gật đầu, ngồi xuống cạnh anh.
Cảm thấy bối rối, Tô Nhung liền lái sang chuyện khác: "Họ đi rồi."
Tác Gia Nhiên gật đầu như đã biết từ trước, vừa làm vừa nói: "Chắc họ đến chiều mới về. Trưa nay mình nấu mì ăn tạm nhé?"
"Vâng ạ."
Cậu gật đầu đồng ý, rồi lại hỏi: "A Nhiên, anh biết họ đi đâu không?"
"Họ đi tìm đồ ăn, tiện thể giúp anh tìm một vị thuốc."
"Tìm thuốc?"
"Ừ, anh đang nghiên cứu một bài thuốc mới, còn thiếu một vị quan trọng."
Tô Nhung nghe vậy thì gật đầu hiểu ý, không hỏi thêm nữa.
Từ lúc được cứu đến giờ, cậu đã biết Tác Gia Nhiên là một dược sư, mà còn là một người rất giỏi. Những ngày qua, anh luôn bận rộn bên mớ thảo dược để nghiên cứu gì đó.
Phân loại thảo dược xong, Tác Gia Nhiên gọi Tô Nhung cùng vào phòng sắc thuốc.
Anh đưa cậu một miếng mứt nhỏ, rồi đổ phần thuốc vừa nghiền vào trong nồi:
"Phiền Tiểu Nhung trông giúp anh lửa nhé."
"Vâng ạ ~"
Thấy anh lại ôm thêm một giỏ thảo dược vào, Tô Nhung không khỏi tò mò: "A Nhiên, anh đang sắc thuốc gì vậy?"
"Chỉ là thuốc tăng đề kháng thôi, uống vào có lợi cho sức khỏe."
Ngẩng đầu nhìn cậu, Tác Gia Nhiên mỉm cười: "Tiểu Nhung có muốn thử không?"
Tô Nhung lắc đầu lia lịa, nhăn mặt rõ khổ sở: "Em thật sự... không nuốt nổi thuốc bắc đâu..."