Sau Khi Thức Tỉnh, Mỹ Nhân Nhỏ Không Thể Trốn Thoát

Chương 111



Tối qua tâm trạng của Tô Nhung thực sự rất tệ. Tác Gia Nhiên lo cậu trong lúc xúc động sẽ liều lĩnh lao vào rừng, nên mới âm thầm cho thêm dược liệu gây buồn ngủ.

 

Sau một đêm nghỉ ngơi, tinh thần của Tô Nhung đã khá hơn rõ rệt.

 

"Chúng ta sẽ tìm họ bằng cách nào đây?"

 

Đi theo Tác Gia Nhiên bước vào rừng rậm, Tô Nhung mới nhận ra một điều: cậu hoàn toàn không biết phương hướng của Hứa Cảnh Dịch và Trác Tiêu, cũng chẳng rõ phải đi về hướng nào.

 

"Anh có cách."

 

Tác Gia Nhiên trả lời khẽ, ánh mắt chăm chú quan sát bụi rậm phía trước, cuối cùng cũng phát hiện được chút khác thường trong đám cỏ rối.

 

"Mỗi lần A Tiêu ra ngoài đều để lại dấu hiệu, đó là thỏa thuận giữa anh và anh ấy phòng khi xảy ra chuyện như thế này."

 

Vỗ nhẹ lên vai Tô Nhung, anh nói:  "Đi theo anh."

 

Thứ mà Tác Gia Nhiên gọi là "dấu hiệu" thực chất là một loại bột phấn màu tím nhạt. Nếu không chú ý kỹ thì gần như không nhìn thấy. Nghe nói loại phấn này còn có tác dụng xua đuổi côn trùng.

 

Nhưng vì màu sắc quá nhạt, nên ban đêm hoàn toàn không thể trông thấy được.

 

Tô Nhung bám sát Tác Gia Nhiên, càng đi sâu vào trong rừng, cậu càng thấy bồn chồn lo lắng.

 

Khu rừng thoạt nhìn tưởng chừng yên ả, nhưng thực chất lại ẩn chứa vô số nguy hiểm: những dây leo đầy gai cuốn chặt lấy nhau, thực vật có độc, các vũng lầy lởm chởm, và cả rắn độc rình rập bất cứ lúc nào...

 

Chính lúc này Tô Nhung mới nhận ra — hòn đảo này không hề an toàn như cậu từng tưởng.

 

"Cẩn thận!"

 

Tô Nhung vội kéo Tác Gia Nhiên tránh sang một bên, né con rắn xanh đang trườn uốn éo từ cành cây như một dây leo rủ xuống. Cậu cảm thấy toàn thân như bị đẩy vào tình huống sinh tử, cảnh giác cao độ.

 

"Anh không sao chứ?"

 

"Không sao."

 

Tác Gia Nhiên lắc đầu, thở ra nhẹ nhõm: "Anh mải để ý tìm dấu hiệu, không ngờ có rắn. May mà có em."

 

Càng đi sâu vào, dấu hiệu phấn tím càng mờ hơn. Tác Gia Nhiên buộc phải tập trung toàn bộ tinh thần để tìm dấu, đương nhiên không thể để ý hết mọi nguy cơ xung quanh.

 

"Không sao là tốt rồi. Vậy mình tiếp tục đi tiếp nhé."

 

"Vâng."

 

Họ lại tiếp tục lội bộ gần hai tiếng đồng hồ, sức lực của cả hai đều cạn dần.

 

Tạm nghỉ bên một con suối khá an toàn, Tô Nhung ngồi xổm xuống, vốc nước lạnh rửa mặt.

 

Mặc dù buổi sáng không quá nóng, nhưng để tránh muỗi và côn trùng trong rừng, cả hai đều quấn khăn mỏng quanh mặt, gương mặt trắng trẻo bị phủ kín, nóng đến mức ửng đỏ.

 

"Phù..."

 

Rửa mặt xong thấy dễ chịu hơn hẳn, Tô Nhung đang định quay sang hỏi Tác Gia Nhiên có muốn rửa mặt không thì phát hiện đám cỏ phía sau anh khẽ lay động một cách kỳ lạ.

 

Có thứ gì đó đang ẩn nấp ở đó!

 

Cơ thể Tô Nhung cứng đờ lại trong tích tắc. Cậu muốn hét lên nhưng khi mở miệng thì phát hiện cổ họng khô rát, không thể thốt ra tiếng.

 

"A... A Nhiên..."

 

Cậu nuốt khan, ép giọng xuống thấp nhất có thể, ánh mắt nhìn Tác Gia Nhiên đầy lo lắng:  "Phía sau anh... có... có thứ gì đó... Anh mau... mau tránh ra..."

 

Thấy Tác Gia Nhiên như không nghe rõ, Tô Nhung sốt ruột vẫy tay ra hiệu, một luồng lạnh buốt như băng từ sống lưng tràn l3n đỉnh đầu.

 

Lúc này, đám cỏ rậm kia đột nhiên rung động dữ dội, không kịp nghĩ ngợi gì nữa, Tô Nhung lao tới, kéo mạnh Tác Gia Nhiên tránh ra: "A Nhiên, phía sau nguy hiểm lắm!"

 

Câu nói chưa kịp dứt, Tô Nhung run rẩy nắm tay anh định chạy đi — thì trong bụi rậm lại bước ra một người đàn ông quen thuộc.

 

Là anh... anh Trác Tiêu?!

 

"A Nhiên? Tiểu Nhung? Hai em sao lại ở đây?"

 

Từ trong đám lá rậm rạp bước ra, Trác Tiêu trên mặt lấm tấm vết xước, chân trái bị thương, bước đi cà nhắc.

 

Thấy tình trạng của anh, sắc mặt cả Tác Gia Nhiên và Tô Nhung đều thay đổi.

 

Đặc biệt là Tô Nhung, cậu lập tức nhìn ra sau lưng anh... nhưng không thấy bóng dáng người đàn ông mà cậu vẫn chờ đợi.

 

Nỗi lo trong lòng lập tức phình to như bị bơm khí, sắc mặt cậu trắng bệch, run rẩy bước lên vài bước.

 

"Anh Trác Tiêu, anh em đâu rồi? Anh ấy... anh ấy có sao không?"

 

Trác Tiêu nhìn cậu, ánh mắt nghiêm trọng hơn hẳn. Giọng anh ta khàn khàn: "Anh ấy... Chúng ta đi rồi nói tiếp."

 

Nghe vậy, tim Tô Nhung như bị một bàn tay siết chặt, đến thở cũng thấy khó khăn.

 

*

 

"Hôm qua ban đầu mọi việc rất thuận lợi, loại thảo dược cũng tìm thấy rồi, nhưng trên đường về lại gặp chuyện ngoài ý muốn..."

 

Khi vừa hái xong loại dược liệu mà Tác Gia Nhiên yêu cầu, Trác Tiêu hớn hở đi phía trước, lòng thầm nghĩ phải nhanh chóng mang về để "báo công".

 

Chính vì quá đắc ý, anh ta quên mất trong rừng rậm này tràn đầy nguy hiểm.

 

Trên cành cây lớn phía trước, ẩn trong bóng râm là một con rắn nhỏ có màu sắc rực rỡ — nó như một kẻ săn mồi đang phục kích, chờ hai người bất cẩn lọt vào tầm ngắm.

 

Con rắn đỏ thẫm ấy rướn người, phát ra tiếng "xì xì" lạnh lẽo.

 

Dù không cắn trúng ngay lần đầu, nhưng sau khi bị cản lại, con rắn vẫn thành công cắn được một cú — và người bị cắn lại chính là người đã chắn cho người còn lại.

 

Hứa Cảnh Dịch bắt lấy con rắn, giữ chặt ngay vị trí hiểm – sáu tấc thân rắn. Nhưng sau cú cắn, mặt anh trở nên nhợt nhạt, đôi môi cũng dần mất màu.

 

Anh ném con rắn đỏ trắng vào túi vải đen mà Trác Tiêu mang theo, rồi siết chặt bắp tay mình, ngã lùi hai bước dựa vào gốc cây.

 

"Còn chịu được không?" Trác Tiêu ngồi xuống cạnh anh, rút nhanh băng vải từ ba lô, buộc chặt cánh tay gần tim để ngăn độc lan ra, dùng miệng hút máu độc từ vết cắn.

 

Sau khi sơ cứu tạm thời, trạng thái của Hứa Cảnh Dịch đã ổn hơn một chút.

 

Nhưng vì trong tay không có huyết thanh kháng nọc, tình hình vẫn rất nguy hiểm.

 

Sau khi bị rắn cắn, tuyệt đối không được đi lại hoặc chạy nhảy. Hai người đều biết rõ điều đó, nên cũng hiểu rằng tạm thời không thể quay về được.

 

"Tối qua trời đổ mưa lớn ở khu vực đó, sợ gặp thêm rủi ro nên đành đợi tới sáng nay mới hành động."

 

Trác Tiêu vừa dẫn họ về phía một hang đá, vừa nói: "Hai em đi xem tình hình của anh ấy trước đi, anh quay lại lấy huyết thanh."

 

"Loại rắn gì vậy?" Tác Gia Nhiên hỏi.

 

"Rắn sữa – rất dễ nhận biết."

 

"Ừm, anh đi đi. Em sẽ xem xét tình trạng của anh ta."