Sau Khi Thức Tỉnh, Mỹ Nhân Nhỏ Không Thể Trốn Thoát

Chương 112



Tác Gia Nhiên hạ giọng, nhận thấy cậu bé bên cạnh với gương mặt tái nhợt cứ im lặng một cách bất thường, cậu ta vỗ nhẹ lên vai Tô Nhung, dịu dàng an ủi: "Đừng sợ, sẽ không sao đâu."

 

Tô Nhung chỉ gật đầu lơ đãng, lòng đầy lo lắng không yên. Trong đầu cậu chỉ toàn là hình ảnh của Hứa Cảnh Dịch, như có một tảng đá lớn treo lơ lửng trên tim, sẵn sàng rơi xuống bất cứ lúc nào.

 

Cậu sợ. Cậu thật sự rất sợ.

 

Cậu sợ Hứa Cảnh Dịch sẽ gặp chuyện chẳng lành.

 

Chương 58

 

Khi nhìn thấy Hứa Cảnh Dịch, Tô Nhung gần như không thể phân biệt nổi anh còn sống hay đã...

 

Bờ vai rộng lớn tựa vào vách đá cách cửa hang không xa, đôi mắt người đàn ông nhắm nghiền, sắc mặt trắng bệch hơn bình thường, môi đã chẳng còn chút huyết sắc nào, cơ thể bất động như thể đã tắt thở từ lâu.

 

Tô Nhung đứng chết trân ngay cửa hang, tay chân lạnh toát như rơi vào hầm băng.

 

Mãi đến khi Tác Gia Nhiên khẽ vỗ vai, cậu mới như bừng tỉnh.

 

Cậu vội vàng lao đến, không màng tới bùn đất dưới chân, quỳ sụp bên cạnh người đàn ông ấy, sắc mặt trắng bệch. Cậu muốn đưa tay chạm vào anh, nhưng lại không dám.

 

Bàn tay trắng nõn run rẩy lơ lửng giữa không trung, những ngón tay nhỏ khẽ rung lên từng chút.

 

"Tiểu Nhung, đừng chạm vào anh ấy vội."
Tác Gia Nhiên lên tiếng, đồng thời cũng quỳ xuống trước mặt Hứa Cảnh Dịch.
"Để anh kiểm tra trước."

 

Dù Tác Gia Nhiên không nói thì Tô Nhung cũng sẽ không chạm bừa vào. Trong tình huống thế này, để người hiểu y học xử lý vẫn là lựa chọn đúng đắn.

 

Cậu lặng lẽ gật đầu, không nói gì, chỉ chăm chú nhìn Tác Gia Nhiên đang đưa tay về phía Hứa Cảnh Dịch, thậm chí không dám thở mạnh.

 

Ngay khi bàn tay gầy nhưng dài của Tác Gia Nhiên sắp chạm vào cơ thể ấy, người tưởng như đang hôn mê lại đột ngột mở mắt.

 

Đôi mắt đen láy bắ n ra tia cảnh giác lạnh lẽo, ánh nhìn sắc bén như dã thú, xoáy sâu vào đối phương.

 

Tựa như một con mãnh thú bị thương, dù đang tĩnh dưỡng, nhưng bản năng cảnh giác với hiểm nguy vẫn không hề lơi lỏng. Dù đã yếu, vẫn sẵn sàng phản kháng đến cùng.

 

Lúc này, Hứa Cảnh Dịch thực ra đã không còn phân biệt rõ người trước mặt là ai – là người hay là thú.

 

Dù phần lớn nọc độc đã được hút ra, nhưng chất độc còn sót lại vẫn ảnh hưởng đến hệ thần kinh.

 

Anh chỉ biết người đang tiến lại không phải Trác Tiêu.

 

Tay trái buông bên cạnh bỗng siết lại, trong lòng bàn tay là con dao nhỏ dùng để phòng thân.

 

"Anh Cảnh Dịch ơi!"

 

Giọng nói mềm mại vang lên, xuyên qua thần kinh hỗn loạn truyền thẳng vào não anh.

 

Động tác của Hứa Cảnh Dịch khựng lại, ánh mắt khó khăn dời về phía Tô Nhung.

 

Thấy cậu bé với gương mặt nhỏ tái xanh, đồng tử anh co lại, môi khô nứt khẽ động đậy.

 

Dựa vào bản năng, anh khẽ gọi tên cậu: "Tiểu... Nhung..."

 

Chỉ nghe âm thanh thôi cũng đủ hiểu tình trạng cơ thể của anh yếu đến mức nào. Đồng tử di chuyển chậm chạp, mặt trắng bệch không chút huyết sắc, thân thể lạnh ngắt — tất cả đều cho thấy tình trạng đang rất nghiêm trọng.

 

"Anh Hứa, tôi là Tác Gia Nhiên."

 

Cậu ta nhanh chóng lấy ra một viên thuốc: "Đây là thuốc giữ mạng, anh uống vào trước đi. A Tiêu sẽ mang huyết thanh về ngay thôi."

 

Cậu ta định đút thuốc vào miệng Hứa Cảnh Dịch, nhưng đối phương vẫn không có dấu hiệu chủ động há miệng.

 

"Tiểu Nhung, em cho anh ấy uống."

 

Vừa đưa tay nhận thuốc, còn chưa kịp lên tiếng thì Hứa Cảnh Dịch đã tự động hé môi, ánh mắt đen sâu thẳm dán chặt vào Tô Nhung, chờ đợi.

 

Cậu đưa viên thuốc cùng nước cho anh. Sau khi nuốt xuống, Hứa Cảnh Dịch cố gắng nâng tay, chủ động nắm lấy bàn tay lạnh buốt của cậu bé.

 

Giọng anh khàn khàn, khô khốc, chứa đầy xúc động: "Tiểu Nhung, anh... khụ... cứ nghĩ sẽ không được gặp em nữa..."

 

Không ngờ anh lại nói ra những lời như thế, Tô Nhung lập tức đỏ hoe mắt, cắn chặt môi dưới để không bật khóc.

 

Lúc này là lúc không nên nghe những lời khiến người ta yếu lòng nhất.

 

Cậu sát lại bên Hứa Cảnh Dịch, mặc kệ đầu gối bị đá nhọn rạch đến rớm máu cũng không nhíu mày, nỗ lực kìm nén để không rơi lệ. Giọng run run nhưng vẫn cố vững vàng: "Anh Cảnh Dịch, anh sẽ không sao đâu, sẽ không sao đâu..."

 

Không biết là đang an ủi anh hay đang tự trấn an mình, Tô Nhung cứ lặp lại câu ấy, tay lạnh run vẫn nắm chặt tay anh, không muốn buông.

 

Tình cảnh lúc này đã vượt quá sức chịu đựng của Tô Nhung. Cậu không thể chịu nổi nếu Hứa Cảnh Dịch xảy ra chuyện gì.

 

Và cũng như vậy, Hứa Cảnh Dịch không thể chịu được nếu Tô Nhung gặp nguy hiểm.

 

"Tiểu Nhung, em... đừng... đừng ở lại đây. Nơi này rất... nguy hiểm..."

 

"Đi đi..."

 

Lời là bảo cậu rời khỏi, nhưng tay anh lại không hề buông lỏng, mà nắm chặt hơn, lòng bàn tay dính sát vào nhau, mười ngón đan xen. Ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào Tô Nhung, như thể nhìn thêm một lần, là bớt được một lần.

 

"A... A Nhiên, anh Cảnh Dịch anh ấy sao rồi...?"

 

"Đừng lo, anh ấy chỉ là ngủ thiếp đi thôi."

 

Tác Gia Nhiên nhìn anh đã nhắm mắt, giải thích: "Có lẽ suốt cả đêm qua anh ấy không hề nghỉ ngơi, luôn giữ tỉnh táo."

 

"Trúng độc rắn không thể tùy tiện di chuyển. Giờ ta đợi Trác Tiêu quay lại, tiêm huyết thanh xong mới rời đi."

 

"...Vâng."

 

Nhìn bộ dạng Tô Nhung vẫn đầy căng thẳng, không yên lòng rời mắt khỏi Hứa Cảnh Dịch, ánh mắt Tác Gia Nhiên lóe lên, như thể đang nghĩ đến điều gì đó quan trọng và hạ quyết tâm.

 

*

 

"Anh Cảnh Dịch, giờ anh cảm thấy sao rồi?"

 

"Đỡ nhiều rồi, đừng lo."

 

Tựa vào đầu giường, Hứa Cảnh Dịch uống xong bát cháo trắng trong tay, dịu dàng nhìn cậu bé đang ngồi sát bên giường: "Tiểu Nhung sợ lắm phải không?"

 

Tuy giọng anh vẫn còn yếu, nhưng đã khá hơn trước.

 

"Có sợ ạ..."
Tô Nhung gật đầu, thận trọng múc một thìa cháo nhỏ, đưa đến bên miệng anh: "Thìa cuối cùng rồi, há miệng nào."

 

Hứa Cảnh Dịch ngoan ngoãn há miệng, ngậm lấy thìa cháo. Nhưng khi Tô Nhung định rút thìa ra, anh lại nhẹ nhàng giữ lấy thìa bằng môi, không buông.

 

Ánh mắt sâu thẳm khóa chặt Tô Nhung, môi khẽ nhếch, nở nụ cười mơ hồ.

 

Từ khi tỉnh lại đến giờ, Tô Nhung luôn ở bên cạnh anh, chăm sóc từng chút, gần như chưa rời anh lấy một bước.