Sau Khi Thức Tỉnh, Mỹ Nhân Nhỏ Không Thể Trốn Thoát

Chương 114



"Cảm ơn em, Tiểu Nhung." 

Khóe môi Tác Gia Nhiên vẫn nở nụ cười dịu dàng. Nhận lấy trái cây, cậu ta vỗ nhẹ vai Tô Nhung, sau đó không liếc nhìn Hứa Cảnh Dịch lấy một lần, chỉ cười nhẹ rồi nói: "Vậy tôi ra ngoài trước, không làm phiền hai người nữa." 

Thấy Tác Gia Nhiên rời khỏi phòng rất nhanh, Tô Nhung còn lấy làm lạ sao anh lại đi sớm như vậy, thì đã nghe tiếng Hứa Cảnh Dịch gọi khẽ: "Tiểu Nhung, lại đây ngồi với anh." 

"Vâng... đến liền..." 

Chương 59 

Hai ngày nữa trôi qua, sức khỏe của Hứa Cảnh Dịch đã hồi phục gần như hoàn toàn. 

Anh ngồi bên đống lửa, Trác Tiêu cũng ngồi xếp bằng bên cạnh, ném thêm vài thanh củi khô vào trong. 

"Xác định là mai sẽ đi thật à?" 

"Ừ. Tôi đã nói rõ với Tiểu Nhung rồi, sáng mai ăn sáng xong sẽ khởi hành." 

Nghiêng đầu nhìn Trác Tiêu, Hứa Cảnh Dịch nhận ra anh ta hình như đang có điều gì đó muốn nói lại thôi. 

"Sao vậy?" 

"Không có gì, chỉ là thấy thời gian trôi nhanh quá. Mới chớp mắt các anh đã sắp đi rồi, cảm giác như hôm qua tụi mình mới gặp nhau ấy." 

Trác Tiêu chống tay ra sau, ngước nhìn bầu trời đầy sao rồi lại đưa ánh mắt về phía hai người đang ngồi cách đó không xa, khẽ cảm thán: "A Nhiên hình như rất thích Tiểu Nhung. Các anh đi rồi, chắc em ấy lại ru rú trong phòng bào chế dược, không chịu ra ngoài nữa." 

"Vậy sao..." 

Nghe vậy, ánh mắt Hứa Cảnh Dịch thoáng trầm xuống, nhưng khi nhìn về phía cậu bé kia, trong mắt lại hiện lên tia dịu dàng cùng nụ cười nhàn nhạt: "Tiểu Nhung cũng không nỡ xa mấy người đâu. Nhưng hết cách rồi, bọn tôi phải đi thôi." 

"À mà... tôi chưa cảm ơn chuyện cậu giúp sửa thuyền đấy." 

"Thôi đi, nói mấy lời khách sáo làm gì."
Trác Tiêu xua tay, nhưng cũng không từ chối lời cảm ơn:  "Chuyện nhỏ thôi mà, vá mấy cái lỗ thủng trên thuyền với tôi thì như ăn cơm. Mà chính tôi còn chưa cảm ơn anh cứu mạng nữa kia." 

"Hôm đó nếu không có anh, chắc tôi toi rồi." 

Hứa Cảnh Dịch bật cười khẽ: "Không đâu, Tác Gia Nhiên sẽ không để cậu chết dễ dàng thế đâu." 

"Ờ, anh nói cũng đúng."
Trác Tiêu gật đầu, ánh mắt nhìn về phía Tác Gia Nhiên bỗng trầm xuống, lẩm bẩm như nói với chính mình: "Em ấy sẽ không để tôi chết đâu... Tôi mà chết rồi, em ấy cũng sống không nổi..." 

Lời tuy mơ hồ, nhưng Hứa Cảnh Dịch vẫn nghe rõ mồn một. 

Anh bất ngờ liếc nhìn Trác Tiêu, chỉ thấy cậu ta như không có gì, cười nhẹ: "Bọn tôi là kiểu sống chết có nhau ấy mà." 

"Anh chắc cũng biết, tộc Tác Gia vốn nổi tiếng vì y thuật, đúng không?" 

Thấy Hứa Cảnh Dịch gật đầu không nói, Trác Tiêu tiếp lời: "Nhưng thật ra, tộc Tác Gia còn có một thứ nổi tiếng khác." 

"Một bí thuật rất đặc biệt. Anh từng nghe nói chưa?" 

Nhìn thấy đôi mắt đen trầm tĩnh kia không gợn sóng, Trác Tiêu khẽ cười như thể đã biết trước câu trả lời: "Chắc anh nghe rồi đấy." 

Hứa Cảnh Dịch không phủ nhận: "Chỉ nghe vài lời đồn thôi, không rõ thật giả." 

Trác Tiêu cũng không tiếp tục truy vấn về thật hay giả, chỉ khẽ lẩm nhẩm: "Để tôi nghĩ xem nên diễn tả thế nào cho dễ hiểu..." 

Anh ta chống cằm suy nghĩ một lúc, rồi như lóe sáng:"Giống như trong truyện võ hiệp, người ta 'hạ cổ' ấy." 

Ánh mắt dừng lại ở Tác Gia Nhiên, nhìn thấy cậu ta vụng về nhận lấy củ khoai nướng từ tay Tô Nhung, cậu thản nhiên nói: "A Nhiên đã hạ cổ lên người tôi." 

Thấy Hứa Cảnh Dịch hơi sững người, Trác Tiêu bật cười: "Đừng bất ngờ, tôi tự nguyện để em ấy... ừm, hạ cổ mà." 

Anh ta cảm thấy từ "hạ" nghe hơi kỳ kỳ, nhưng cũng không nghĩ ra từ nào thay thế, đành dùng tạm. 

"A Nhiên là người thiếu cảm giác an toàn. Có thể do hồi nhỏ..." 

Không muốn nhắc lại chuyện cũ, Trác Tiêu lướt qua đoạn hồi ức kia: "Trước đây xảy ra vài chuyện không hay khiến em ấy không thể tin tưởng ai được nữa. Để giúp em ấy hồi phục, tôi chủ động đề nghị em ấy hạ cổ lên người mình." 

"Anh nhìn đây." 

Vừa nói, anh ta kéo áo lên, để lộ phần hông phía sau, cười như đùa: "Có một sinh vật đang ngủ ở đây đấy." 

Trên làn da màu lúa mạch là một dấu ấn màu xanh lam nhạt, chỉ bằng đầu ngón tay, nếu không nhìn kỹ sẽ khó phát hiện. 

Hứa Cảnh Dịch dõi theo dấu ấn ấy, ánh mắt khẽ động. 

"Không ngờ là cậu tự nguyện..." 

Thu lại ánh nhìn, anh hỏi tiếp: "Vậy nó có tác dụng gì?" 

"Khiến người ta nghe lời và phục tùng." 

"Bị hạ cổ sẽ khiến tiềm thức tự động chấp nhận sự kiểm soát, mãi mãi tuân lệnh. Nhưng mà, cũng có điểm yếu." 

Ngừng một chút, thấy Hứa Cảnh Dịch hơi nhíu mày, Trác Tiêu hạ giọng: "Một khi đã hạ cổ, hai người sẽ mãi mãi gắn liền, sống cùng sống, chết cùng chết, không thể tách rời." 

Trước giờ chưa từng kể với ai, Trác Tiêu khẽ thở dài: "Anh cứ coi như nghe kể chuyện thôi cũng được. Tôi cũng không hiểu vì sao lại nói với anh nữa." 

Gãi đầu lảng sang chuyện khác: "À đúng rồi, suýt quên hỏi... Anh với Tiểu Nhung là người yêu à?" 

"Chưa. Em ấy chưa biết tôi thích em ấy."
Hứa Cảnh Dịch đáp nhỏ, tâm trí vẫn bị chuyện dấu ấn vừa rồi quấy nhiễu, nên không để ý lắm đến câu hỏi có phần mập mờ của Trác Tiêu. 

Không ngờ lại nhận được câu trả lời như vậy, Trác Tiêu khựng lại rồi ngượng ngùng cười: "Rồi em ấy cũng sẽ biết thôi. Từ từ rồi cũng tới mà. À, để tôi đi lấy thêm ít củi, cháy nhanh quá rồi..." 

"Ừ." 

Không nhìn theo dáng vẻ rời đi của Trác Tiêu, toàn bộ ánh mắt của Hứa Cảnh Dịch đều dán chặt vào Tô Nhung đang ngồi cách đó không xa, ôm củ khoai nướng cẩn thận ăn từng miếng. 

Không biết đang nghĩ gì, ánh mắt anh dần trở nên sâu thẳm. 

Hôm qua, Tác Gia Nhiên lại một lần nữa nhân lúc Tô Nhung không có mặt, đến phòng anh. 

Sau khi kiểm tra sức khỏe như thường lệ, lần này cậu ta không lập tức rời đi mà nói một câu đầy ẩn ý: "Anh Hứa, tôi nghĩ chúng ta là cùng một loại người." 

"Trước khi anh rời đi ngày mai, tôi muốn tặng anh một món quà. Coi như cảm ơn anh đã cứu Trác Tiêu."