Sau Khi Thức Tỉnh, Mỹ Nhân Nhỏ Không Thể Trốn Thoát

Chương 123



Lần *****ên nhận ra điều đó, Úy Khanh Duẫn đã trải qua một khoảng thời gian dài tự phủ nhận và hoài nghi chính mình.

 

Nhưng khi nhìn lại những bức tranh mà hắn đã vẽ suốt hơn hai năm qua, hắn lại không dám chắc chắn nữa...

 

Liệu... có phải thật sự đã nhận nhầm người rồi không?

 

Nhưng năm đó, hắn đã xác nhận chuyện này với chính Tô Yến Lâm.

 

Thời điểm hắn bị bọn xấu bắt cóc, quả thật Tô Yến Lâm có mặt tại một vùng quê xa lạ nào đó, và hắn còn từng nghe đối phương kể rằng, ông nội của mình từng cứu một thiếu niên bị ngã xuống sông.

 

Cũng chính vì biết được chuyện này, hắn mới khẳng định chắc chắn Tô Yến Lâm chính là bé con xinh đẹp như thiên sứ mà mình nhìn thấy khi vừa mở mắt tỉnh lại năm xưa.

 

Bấy lâu nay, hắn luôn tin rằng mình không thể nào nhận nhầm người.

 

Thế nhưng hiện tại, lòng hắn lại bắt đầu lung lay. Đặc biệt là sau khi biết Tô Yến Lâm và Tô Nhung là anh em họ — mối nghi hoặc ấy lại càng lớn hơn.

 

Lẽ nào... thật sự là hắn đã nhận nhầm người?

 

Bé con năm đó, thực chất là Tô Nhung khi ấy còn nhỏ hơn hiện tại rất nhiều?

 

Đôi môi mỏng mím chặt, Úy Khanh Duẫn thu lại suy nghĩ của mình, ánh mắt rơi lên người Tô Nhung — cậu bé đang cúi đầu ngoan ngoãn ăn cơm — và đột nhiên lên tiếng:

 

"Tô Nhung, cậu đã từng đến huyện Ninh Diên bao giờ chưa?"

 

Vừa dứt lời, cả hai người đối diện đều đồng loạt khựng lại.

 

Khác với ánh mắt hẹp dài đang chăm chú quan sát của Tô Yến Lâm, Tô Nhung nghiêng đầu, cố nhớ lại cái tên địa danh vừa quen vừa lạ kia.

 

"Tôi... không nhớ nữa." Tô Nhung lắc đầu, không chắc chắn đáp: "Chắc là chưa đâu ạ."

 

Nghe thấy câu trả lời phủ định ấy, ánh mắt Úy Khanh Duẫn cụp xuống, trong giọng nói thấp đi vài phần mất mát mà chính hắn cũng không nhận ra:

 

"Vậy à..."

 

Nhưng Tô Yến Lâm lại rất nhanh nhạy nhận ra điều đó. Anh ta lập tức nhớ lại lần đầu Úy Khanh Duẫn chuyển đến trường, lúc gặp mặt cũng từng hỏi anh ta y hệt một câu như thế.

 

Khoan đã... hình như anh ta sắp nắm được điều gì đó...

 

Tô Yến Lâm nheo mắt, ngón trỏ thon dài nhịp nhịp nhẹ lên mặt bàn — động tác quen thuộc mỗi khi anh ta suy nghĩ.

 

Nghĩ kỹ lại thì đúng là kể từ sau khi anh ta trả lời rằng mình đã từng đến đó, Úy Khanh Duẫn liền tỏ ra thân thiết một cách kỳ lạ. Rõ ràng là hai người chẳng mấy thân quen, vậy mà đối phương lại chủ động tiếp cận, chủ động kéo gần khoảng cách.

 

Anh ta từng thấy khó hiểu, nhưng nghĩ đến chuyện thầy giáo từng nói Úy Khanh Duẫn trước đó bị bắt cóc rồi rơi xuống nước, anh ta mới không từ chối sự gần gũi ấy, chỉ coi đối phương là người muốn tìm bạn mà thôi.

 

Sau tất cả những hành động kỳ lạ ấy, có một nhân tố then chốt — đó chính là cái tên "Ninh Diên".

 

Ở Ninh Diên đã xảy ra chuyện gì?

 

Theo như ký ức, đó là nơi ông nội dẫn Tô Nhung đi câu cá, và tình cờ cứu một thiếu niên bị rơi xuống sông.

 

Nhưng khi đó, anh ta lại không thích ra ngoài nên đã ở trong nhà đọc sách, không hề chứng kiến cảnh tượng ấy, cũng chẳng rõ người được cứu là ai.

 

Tuy nhiên, suy ra từ chuỗi sự kiện, thiếu niên rơi xuống nước năm ấy rất có thể chính là Úy Khanh Duẫn.

 

Còn lý do hắn chủ động lại gần mình, chỉ bởi khi còn nhỏ, anh và Tô Nhung có nét hơi giống nhau — nên hắn đã nhận nhầm.

 

Dường như đã nhìn thấu được toàn bộ sự thật, khóe môi Tô Yến Lâm cong lên một nụ cười đầy ẩn ý. Nhưng khi ánh mắt lướt qua thấy ánh nhìn của Úy Khanh Duẫn dành cho Tô Nhung, anh ta lập tức thu lại nụ cười, nét mặt trầm xuống.

 

Dù Úy Khanh Duẫn cố che giấu thế nào thì anh ta vẫn thấy rõ ràng — người đàn ông này có một thứ tình cảm không thể nói thành lời dành cho em trai mình.

 

Một thứ tình cảm... có lẽ đến chính hắn cũng chưa tự nhận ra.

 

Nhưng sao cũng được — Tô Yến Lâm tuyệt đối sẽ không lên tiếng nói ra sự thật nhận nhầm người.

 

Một kẻ có thể nhận nhầm ân nhân cứu mạng suốt bao nhiêu năm, trong mắt anh ta chính là kẻ ngu ngốc đến cực điểm.

 

Anh ta không coi trọng Úy Khanh Duẫn, cũng không muốn người này có bất cứ liên hệ gì với em trai bảo bối của mình.

 

Người này — không xứng.

 

Chương 64

 

Ăn xong bữa cơm, trời đã sang hơn bốn giờ chiều.

 

Tô Yến Lâm còn công việc buổi chiều, nên sau khi đưa Tô Nhung về trường thì lập tức quay lại công ty. Còn Úy Khanh Duẫn thì rời đi ngay sau khi thanh toán, trước cả hai người.

 

Trên đường về ký túc xá, Tô Nhung cứ mãi suy nghĩ về sự lạ lùng của Úy Khanh Duẫn.

 

Kể từ lúc hỏi cậu câu đó, đối phương gần như rơi vào im lặng, ngay cả khi Tô Yến Lâm chủ động bắt chuyện, hắn cũng không đáp lại, cứ như đang chìm đắm trong một thế giới riêng biệt.

 

Cho đến khi ăn xong, Úy Khanh Duẫn mới như chợt tỉnh, buông đũa, trả tiền rồi vội vã rời đi.

 

Lần trước ba người vô tình gặp nhau, hắn còn nán lại đến cuối cùng, nhưng lần này thì hoàn toàn ngược lại.

 

Sự bất thường đó, không chỉ cậu cảm nhận được — Tô Yến Lâm cũng nhìn ra — nhưng anh ta chỉ khẽ cười nhạt, không nói gì, như thể đã biết nguyên nhân từ lâu nhưng cố tình không vạch trần.

 

Trên đường về trường, Tô Nhung không nhịn được mà hỏi một câu, nhưng chỉ nhận được một lời nhắc nhẹ:

 

"Đừng để tâm đ ến Úy Khanh Duẫn quá."

 

Thật ra Tô Nhung cũng không để tâm lắm, chỉ thấy kỳ lạ mà thôi.

 

Thôi vậy, không nghĩ nữa.

 

Lắc đầu, Tô Nhung băng qua bồn hoa phía trước, nhanh chóng đi vào khu ký túc.

 

Vừa mở cửa bước vào phòng, cậu đã thấy Giang Tiền đang ngồi bên mép giường, ngẩng đầu nhìn cậu, không nói một lời.

 

Khoảnh khắc ấy, Tô Nhung mới chợt nhận ra — đã một khoảng thời gian rồi cậu chưa gặp Giang Tiền.

 

Cậu nhẹ nhàng đóng cửa lại, thấy đối phương vẫn chăm chăm nhìn mình, liền cảm thấy có chút không tự nhiên:

 

"Anh... về rồi à?"

 

"Ừ."

 

Chỉ một tiếng đáp ngắn gọn khiến Tô Nhung bối rối, không biết nên nói gì tiếp theo.

 

Rõ ràng trước đây họ vẫn thân thiết, còn cùng nhau đi thăm trại trẻ mồ côi, vậy mà chỉ sau gần một tháng không gặp, giữa hai người như có một khoảng cách xa lạ xen vào.

 

Ánh nhìn của Giang Tiền khiến Tô Nhung thấy tay chân lóng ngóng.

 

Cậu quay lưng lại, cúi đầu ngồi xuống bàn, nhưng vẫn cảm nhận rõ ánh mắt kia vẫn đang đổ dồn về phía mình.

 

Cảm giác như ngồi trên đống lửa.

 

Không chịu nổi nữa, Tô Nhung đứng phắt dậy, định xoay người đi vào nhà vệ sinh — nhưng không ngờ vừa quay lại, ánh mắt liền chạm thẳng vào ánh nhìn sâu thẳm của Giang Tiền...