Sau Khi Thức Tỉnh, Mỹ Nhân Nhỏ Không Thể Trốn Thoát

Chương 125



Cậu nghĩ chỉ cần giải thích sơ qua là được rồi, không cần thiết phải nói quá nhiều.

 

Nhưng thật ra, lý do chủ yếu khiến cậu nói như vậy là bởi trong mắt cậu, mối quan hệ giữa cậu và Giang Tiền vốn dĩ không thân thiết đến mức ấy.

 

"Anh đừng giận nữa, được không?"

 

Khoảnh khắc ấy, Giang Tiền cuối cùng cũng nhận ra giữa anh ta và Tô Nhung vẫn tồn tại một lớp màng vô hình – một khoảng cách mà anh ta chưa từng để ý tới.

 

Tô Nhung không muốn chia sẻ với anh ta.

 

Hoặc có thể nói, cậu không có mong muốn chia sẻ điều gì với anh ta cả.

 

Họ đã làm bạn cùng phòng với nhau một khoảng thời gian dài, cứ tưởng rằng mối quan hệ giữa cả hai đã trở nên thân thiết hơn người thường, nhưng thực tế lại như một cú tát thẳng vào mặt anh ta.

 

Có lẽ trong lòng Tô Nhung, anh ta cũng chỉ là một người bạn cùng phòng chẳng mấy quan trọng.

 

Anh ta lùi lại hai bước, biểu cảm cứng đờ, ánh mắt vốn luôn sáng rực rỡ giờ đây đã trở nên u tối mịt mờ, tựa như vừa phải chịu một cú sốc lớn.

 

"Anh không giận," anh ta nói, "Chỉ là..."

 

Chỉ là anh mong Tô Nhung có thể chia sẻ với anh, đừng xem anh chỉ là một người bạn bình thường mà thôi.

 

Nhưng lời này, Giang Tiền lại không thể nói ra được.

 

Tính cách vốn kiêu ngạo khiến anh ta không cho phép bản thân thốt ra những lời yếu mềm ấy.

 

Anh ta chỉ lặng lẽ nhìn Tô Nhung thật lâu, môi khẽ mấp máy như muốn nói điều gì, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì cả.

 

Nhìn bóng Giang Tiền quay người bỏ đi đột ngột, Tô Nhung hoàn toàn sững sờ.

 

Cậu biết Giang Tiền đang giận, hơn nữa là rất giận, nhưng cậu lại chẳng hiểu được lý do gì khiến anh nổi giận đến mức ấy, chẳng thể đoán nổi suy nghĩ của anh.

 

Bước ra khỏi phòng tắm, Tô Nhung không thấy Giang Tiền đâu cả, chiếc mũ xanh đậm mà anh ta hay đội cũng không còn.

 

Anh ta ra ngoài rồi sao?

 

Tô Nhung chợt khựng lại trong lòng, quay người bước ra ban công, chống tay lên lan can nhìn xuống.

 

Quả nhiên, cậu thấy một bóng người cao lớn, dáng người thon dài đang rời khỏi ký túc xá, trên đầu đội chính chiếc mũ xanh đậm ấy.

 

...

 

Sự thay đổi kỳ lạ của Giang Tiền khiến Tô Nhung bắt đầu thấy bận tâm.

 

Cậu nghĩ, tối nay khi anh ta về, hai người nên nói chuyện đàng hoàng.

 

Thế nhưng, đợi mãi đến hơn mười giờ đêm vẫn chưa thấy Giang Tiền quay về ký túc, Tô Nhung lấy điện thoại ra, định bụng sẽ gọi hỏi thử.

 

Dù sao thì chiều nay lúc Giang Tiền rời đi, cậu cũng nhìn ra được tâm trạng anh ta rất không ổn.

 

Nghĩ vậy, Tô Nhung liền mở khung trò chuyện trên WeChat với Giang Tiền, soạn sẵn tin nhắn hỏi thăm, chuẩn bị gửi đi, thì đúng lúc ấy điện thoại lại có cuộc gọi đến.

 

Nhìn tên người gọi hiện lên màn hình, Tô Nhung bất giác sững người.

 

Chuông điện thoại reo rất lâu, người gọi cực kỳ kiên nhẫn, đến tận giây cuối vẫn còn chờ cậu nhấc máy.

 

Áp điện thoại lên tai, Tô Nhung cẩn thận cất tiếng: "Alo?"

 

Người nói không phải chủ nhân số máy mà là một giọng nói hoàn toàn xa lạ.

 

"Xin chào, cho hỏi có phải cậuTô không ?"

 

"Bạn của cậu đang say rượu, cậu có thể đến đón anh ấy không? Anh ấy cứ gọi tên cậu suốt."

 

Chương 65

 

Dựa theo địa chỉ được gửi đến trong tin nhắn, Tô Nhung bắt taxi đến nơi.

 

Vừa xuống xe, cậu đã nghe thấy cả con phố vang vọng những bản nhạc hỗn tạp khác nhau. Gần mười một giờ đêm, đường phố vẫn còn đông đúc, từng nhóm người ríu rít nói cười, chuẩn bị rời quán này sang quán khác.

 

Tô Nhung kéo chặt áo khoác, cảm thấy nơi này thật không quen thuộc chút nào.

 

Cậu hiếm khi đến mấy chỗ như quán bar, chẳng ngờ vào giờ này mà phố bar vẫn còn náo nhiệt đến vậy. Cậu như một kẻ lạc lối vụng về, gom hết dũng khí mới dám bước đến trước cửa quán bar ghi trong địa chỉ.

 

Trước cửa tụ tập rất đông người, Tô Nhung ngoan ngoãn xếp hàng chờ. Đến lượt mình thì bị nhân viên chặn lại: "Làm ơn cho xem chứng minh nhân dân."

 

Lúng túng lấy CMND ra, thấy đối phương liên tục đảo mắt nhìn qua nhìn lại giữa tấm thẻ và khuôn mặt cậu, Tô Nhung càng thấy lo lắng hơn.

 

"Thật sự đã đủ tuổi sao?"

 

Câu nói đó bị âm thanh ồn ào phía sau át đi mất, Tô Nhung không nghe rõ, chỉ "A?" một tiếng định hỏi lại thì đã bị nhét trả thẻ vào tay.

 

"Vào đi, bàn VIP tối thiểu ba nghìn, quầy bar năm trăm, khách lẻ thì không có mức tối thiểu."

 

Câu nói quá nhanh và mơ hồ, Tô Nhung còn chưa kịp hiểu rõ thì đã bị người phía sau chen lấn đẩy vào trong. Vừa bước vào, tiếng nhạc inh ỏi lập tức đập vào tai khiến cậu đau đầu ong ong.

 

Ánh sáng bên trong quán rất mờ, thỉnh thoảng lại có vài luồng sáng đỏ xanh quét qua khiến cậu phải nheo mắt khó chịu.

 

Khó khăn lắm mới tìm được một nhân viên trông có vẻ làm việc tại đây, Tô Nhung ấp úng trình bày rằng mình đến tìm người.

 

"À! Tôi biết cậu đang nói đến ai rồi, làm ơn đi theo tôi."

 

Người vốn có vẻ hơi lơ đễnh ấy, nghe cậu mô tả xong thì lập tức nghiêm túc hẳn, hạ giọng đưa Tô Nhung lên tầng hai.

 

Tầng hai khác hoàn toàn với tầng một — không có sàn nhảy, không có DJ, chỉ có vài phòng riêng yên tĩnh, trước cửa có bảo vệ mặc đồ đen cao lớn đứng canh, nét mặt nghiêm túc.

 

Người dẫn cậu đi trò chuyện thân mật vài câu với bảo vệ rồi gõ cửa phòng.

 

Chốc lát sau, cửa mở ra từ bên trong.

 

"Người đến đón rồi à?"

 

"Dạ, đúng rồi thưa anh."

 

Người mở cửa có vóc dáng cao lớn, cổ áo sơ mi đỏ sẫm mở rộng, lộ ra cơ ngực rắn chắc màu đồng, cơ thể vạm vỡ hiện rõ qua lớp áo ôm sát, chỉ nhìn thôi cũng biết cực kỳ khỏe mạnh.

 

Gương mặt anh ta cũng mang nét sắc sảo, đường viền hàm sắc như dao, ngũ quan sâu và rõ, ánh mắt cực kỳ sắc bén, nhưng giọng nói lại khiến người ta bất ngờ vì sự dịu dàng.

 

Chỉ nghe giọng thôi, người ta có thể lầm tưởng anh ta là một quý ông nhã nhặn.

 

Tô Nhung nhận ra ngay đây chính là người đã gọi điện cho mình. Cậu ngơ ngác nhìn hắn, chưa kịp lên tiếng.

 

"Cậu là Tô Nhung?"

 

"Vâng, là tôi."

 

Diện mạo của Tô Nhung khiến Diêm Minh nhìn từ trên xuống dưới một lượt, ánh mắt đảo qua gương mặt cậu, rồi anh ta nghiêng người sang bên: "Vậy cậu vào đi."

 

Cơ thể người đàn ông che gần hết tầm nhìn, Tô Nhung không thấy rõ bên trong căn phòng. Do dự giây lát, thấy Diêm Minh nhướng mày ra hiệu, cậu cũng nhanh chóng bước vào trong.