Sau Khi Thức Tỉnh, Mỹ Nhân Nhỏ Không Thể Trốn Thoát

Chương 128



Tô Nhung bị dọa sợ rồi.

 

Nếu như ban đầu cậu còn có thể miễn cưỡng chấp nhận việc bị ôm, thì những gì đang diễn ra bây giờ đã hoàn toàn vượt quá giới hạn mà cậu có thể chịu đựng.

 

Bàn tay thô ráp lạnh lẽo áp sát sau lưng, bên tai là hơi thở dồn dập đột ngột trở nên thô nặng, mùi nước hoa lạnh lẽo trên người đàn ông giờ lại trộn lẫn với hơi men nồng nặc.

 

Cảm giác ẩm ướt trên cổ càng lúc càng rõ ràng hơn, nhưng Tô Nhung không thể phân biệt được đó là nước mắt... hay là thứ gì khác.

 

Cảm giác ấm nóng lan từ cổ lên đến vành tai, rồi mơn man đến tận vị trí nhạy cảm ở xương quai xanh.

 

Ngay khoảnh khắc ấy, một cơn rùng mình như điện giật chạy dọc từ xương cụt đến sau gáy – cảm giác nguy hiểm khiến da đầu tê dại.

 

Dưới động tác của Úy Khanh Duẫn, toàn thân Tô Nhung nổi hết da gà. Cậu đỏ hoe mắt, vùng vẫy muốn đẩy người kia ra.

 

Cậu biết, nếu cứ để mọi chuyện tiếp diễn thế này... sẽ rất nguy hiểm.

 

Cơ thể đối phương không biết từ khi nào đã trở nên cứng rắn, nơi hai người tiếp xúc sát rạt có gì đó cứng cấn khó chịu, không rõ là thắt lưng hay thứ gì khác.

 

Tô Nhung thực sự hoảng loạn rồi.

 

Cậu không dám nghĩ tới điều đó là gì, chỉ có thể cắn răng chống lại nỗi sợ đang gào thét trong lòng, luống cuống vùng vẫy thoát khỏi người đàn ông kia.

 

"Úy... Úy Khanh Duẫn, anh... buông... buông tôi ra!!"

 

Cậu cất giọng khản đặc, la lớn. Sau một hồi giằng co, cuối cùng cũng đẩy được người kia ra được một chút, nhưng ngay giây sau, đôi môi mỏng ấy lại dán lên má cậu.

 

Khi vừa đẩy được hắn ra, Tô Nhung đã nhìn rất rõ – trong mắt Úy Khanh Duẫn hiện lên một thứ cảm xúc mà cậu không thể lý giải nổi.

 

Cậu không biết vì sao Úy Khanh Duẫn lại có ánh nhìn như thế, nhưng cậu biết chắc rằng: nếu không đẩy được người này ra ngay bây giờ, hậu quả sẽ vượt ngoài khả năng chịu đựng của cậu.

 

Cậu càng giãy giụa dữ dội hơn, vừa né tránh những nụ hôn của hắn, vừa lớn tiếng kêu cứu về phía cửa phòng bao: "Có ai ở ngoài đó không?! Làm ơn... vào đi!!!"

 

Khi vào phòng, rõ ràng cậu đã thấy một vệ sĩ cao lớn mặc đồ đen đứng trước cửa, nhưng mặc cho cậu gào thét thế nào, cánh cửa phòng bao vẫn im lìm không hề động đậy – bị khóa chặt.

 

Áo khoác ngoài trên người cậu đã bị cởi bỏ, lớp áo phông mỏng bên trong cũng trở nên nhăn nhúm. Chiếc áo chất lượng bình thường chẳng chống chịu nổi sự thô bạo của đối phương – chỉ vài động tác đã bị xé toạc một mảng.

 

Nước mắt trào ra không kìm được, mắt và mũi Tô Nhung đều đỏ ửng vì hoảng sợ. Cậu không thể đưa tay lên lau nước mắt, đành để những giọt lệ trong suốt mặc sức lăn dài xuống hai má.

 

Đôi môi mỏng liên tục hôn lên má cậu thiếu niên, khẽ chạm phải vị mặn nơi đầu lưỡi – Úy Khanh Duẫn bỗng khựng lại. Đôi mắt đen bị ***** xâm chiếm đột nhiên nhìn chăm chú vào sinh linh nhỏ nhắn đang khóc đến đỏ cả mắt trong lòng mình.

 

Vừa sợ hãi vừa tủi thân.

 

Hàng mi dài ướt nhòe vón lại thành từng chùm vì nước mắt, đôi mắt linh động phủ đầy hơi nước, ánh lên sự run rẩy và hoảng loạn. Khóe mắt và sống mũi đỏ bừng, cả khuôn mặt trắng trẻo cũng bị bàn tay hắn chà xát đến ửng đỏ.

 

Chưa hết – làn da nơi cổ cậu bé cũng hiện rõ từng vệt đỏ, thậm chí còn in lại dấu vết do lực quá mạnh gây ra.

 

Chiếc áo thun trên người đã hoàn toàn bị xé rách, một bên tay áo gần như rơi ra, để lộ cánh tay nhỏ nhắn trắng muốt chỉ còn vài mảnh vải lủng lẳng.

 

Cả người Tô Nhung lúc này trông đến là đáng thương, tựa như một cậu thiếu niên bị cưỡng ép sa ngã vào con đường lầm lỡ.

 

Lý trí điên cuồng kia cuối cùng cũng dần trở về – Úy Khanh Duẫn bừng tỉnh. Hắn nhận ra bộ dạng đáng thương thế này của Tô Nhung... đều do hắn gây ra.

 

Khốn kiếp thật!

 

Hắn... rốt cuộc là đang làm cái gì?!

 

"Tô Nhung, anh..."

 

Hắn vừa hé môi định giải thích điều gì đó, nhưng chưa kịp thốt nên lời thì đã thấy cậu thiếu niên đang khóc nức nở trong lòng nhân lúc hắn sững người mà với tay chộp lấy chiếc gạt tàn pha lê trên bàn, hung hăng nện thẳng vào đầu hắn.

 

"Bốp!" – Gạt tàn vỡ tan.

 

Một dòng chất lỏng ấm nóng chảy dọc từ trán xuống. Cơn đau khiến đầu óc choáng váng, tầm nhìn mơ hồ, nhưng Úy Khanh Duẫn vẫn cố ôm chặt lấy người trong lòng.

 

Không thể buông. Không được buông!

 

Một khi buông tay... sẽ chẳng còn cơ hội nào nữa.

 

Đúng lúc này, cánh cửa phòng bao vốn bị khóa kín cuối cùng cũng bật mở. Vài người lao vào, và khi trông thấy cảnh tượng hỗn loạn bên trong, tất cả đều chết lặng.

 

Người đàn ông cao lớn đi đầu phản ứng cực nhanh. Gương mặt tối sầm, anh sải bước đến chỗ hai người đang quấn chặt trên ghế sofa, vươn tay ôm lấy cậu thiếu niên đang bị kìm giữ.

 

Ôm chặt lấy Tô Nhung trong lòng, ánh mắt của Hứa Cảnh Dịch nhìn Úy Khanh Duẫn bừng lên tia sát khí rõ ràng. Dường như không hề nhìn thấy gương mặt của đối phương đã đầy máu, anh vung chân đá thẳng hắn ngã lăn ra đất.

 

"Mẹ kiếp!!"

 

Không nhịn được buông lời chửi thề, Hứa Cảnh Dịch một tay giữ chặt đầu Tô Nhung không cho cậu quay lại, mặt lạnh như băng, chân hung hăng giẫm mạnh lên ngực Úy Khanh Duẫn đang nằm trên sàn.

 

Giày da đen bóng dính máu, lực giẫm không hề giảm. Đợi đến khi đối phương rên lên một tiếng vì đau, anh lại thẳng chân đá thêm một cú nữa, vô cùng tàn nhẫn.

 

Hận không thể lập tức lao vào đánh chết hắn, nhưng vì trong lòng còn đang ôm lấy sinh linh yếu ớt kia, Hứa Cảnh Dịch cuối cùng vẫn cố nén lại cơn giận.

 

Anh tiện tay với lấy chai rượu trên bàn, không chần chừ chút nào, vung tay đập thẳng vào đầu Úy Khanh Duẫn – hoàn toàn không quan tâm cú đánh này có khiến đối phương mất mạng hay không.

 

"Thiếu gia Hứa – Thiếu gia Hứa! Xin anh bình tĩnh lại đã!"

 

Người đi sau Hứa Cảnh Dịch cuối cùng cũng lấy lại tinh thần, trong đó Diêm Minh vội vàng bước lên ngăn anh tiếp tục cầm chai rượu khác.

 

"Anh đừng kích động nữa! Lỡ gây chết người thì..."

 

Vừa dang tay chắn lại, Diêm Minh vừa ra hiệu cho mấy vệ sĩ phía sau nhanh chóng đỡ Úy Khanh Duẫn đang nằm dưới đất dậy.

 

Ánh mắt Hứa Cảnh Dịch tối sầm, nhìn người đang chắn trước mặt mình bằng ánh nhìn lạnh lẽo như băng. Anh giơ chai rượu định nện lên đầu Diêm Minh, nhưng giây sau, cảm giác cổ bị siết chặt khiến anh khựng lại.

 

Là đôi tay nhỏ bé đang vòng chặt lấy cổ anh.

 

Bên tai vang lên một giọng nói mềm nhẹ, run rẩy: "Anh Cảnh Dịch... đừng mà..."

 

Tuy đầu bị che kín không nhìn thấy chuyện gì, nhưng tai Tô Nhung vẫn nghe rất rõ. Tiếng rên đau đớn, tiếng chai rượu vỡ – tất cả khiến cậu sợ đến tột độ.

 

"Đưa em về... được không?"

 

Lại một giọng nói khẽ khàng, ẩn chứa tiếng nấc nghẹn ngào, run rẩy van xin...