Cậu sao lại không nhận ra chứ...
Chương 68
Rõ ràng đã đến đây rất nhiều lần, vậy mà lần *****ên Tô Nhung mới để ý đến con cú mèo bằng bạc kia.
Nó rất nhỏ, được gắn bên cạnh tủ rượu bằng gỗ. Hình dáng tuy tinh xảo nhưng không quá nổi bật, dễ bị bỏ qua.
Cậu không kiềm được, đưa tay lên chạm thử — cảm giác lành lạnh truyền vào lòng bàn tay.
Là gắn chặt vào đây sao?
Một món đồ trang trí thật đặc biệt.
Đang định rút tay về, thì một bàn tay lớn mang theo hơi ẩm bất ngờ phủ lên tay cậu. Tô Nhung giật bắn người, quay đầu nhìn Hứa Cảnh Dịch vừa mới xuất hiện.
"Anh... anh Cảnh Dịch..."
Thấy ***** trước mặt thoáng hoảng hốt, ánh mắt Hứa Cảnh Dịch quét qua con cú mèo mà hai người đang cùng chạm vào, mi mắt rũ xuống, giọng trầm nhẹ:
"Em đang làm gì vậy?"
"Em... em không làm gì cả, chỉ là tò mò nên xem thử thôi."
Không rõ vì sao, Tô Nhung cảm thấy giọng nói của Hứa Cảnh Dịch tuy rất nhẹ nhàng, nhưng lại mang theo cảm giác lạ lẫm, có chút rợn người khó giải thích.
Không hiểu vì sao lại có suy nghĩ kỳ quặc đó, Tô Nhung khẽ lắc đầu, định rút tay lại, nhưng phát hiện đối phương vẫn giữ chặt tay cậu.
"Tiểu Nhung muốn biết đây là cái gì không?"
Đang cảm thấy lạ lùng, Tô Nhung chợt nghe Hứa Cảnh Dịch hỏi như vậy. Cậu ngập ngừng một chút, rồi khẽ gật đầu.
Cậu thực sự tò mò, nếu không đã chẳng tiến lại gần và đưa tay chạm vào.
"Vậy để anh cho em xem."
Vừa dứt lời, Tô Nhung lập tức cảm nhận được bàn tay bị Hứa Cảnh Dịch ấn mạnh xuống. Tủ rượu trước mặt phát ra âm thanh của bánh xe trượt.
Giây tiếp theo, một lối đi hẹp chỉ đủ cho một người hiện ra trước mắt cậu.
Bị căn phòng bí mật đột ngột xuất hiện này làm cho choáng váng, Tô Nhung đứng ngẩn người mất một lúc mới hoàn hồn.
Cậu há miệng ngạc nhiên:
"Đây... bên trong là gì vậy?"
"Là một rạp chiếu phim mini."
Hứa Cảnh Dịch đặt tay lên vai Tô Nhung, nhẹ nhàng đẩy cậu bước vào. Khi vào trong, anh tiện tay bật đèn:
"Vào xem thử đi."
Rõ ràng nơi này không có cửa sổ, vậy mà lại không hề ngột ngạt, thậm chí mang đến cảm giác nơi này vừa mới có người sử dụng.
"Anh Cảnh Dịch, ban nãy anh có phải..."
Tô Nhung định hỏi liệu có phải vừa rồi anh đã vào đây không, nhưng nghĩ lại thấy không hợp lý.
Dù sao lúc cậu tỉnh dậy, Hứa Cảnh Dịch vẫn ngồi bên cạnh giường...
"Anh làm sao?" – Hứa Cảnh Dịch mỉm cười nhìn cậu, dáng vẻ như sẵn sàng lắng nghe.
"Không có gì." – Tô Nhung lắc đầu, không hỏi tiếp nữa.
Cậu đi đến ngồi xuống ghế sofa ở giữa phòng, nhìn màn hình lớn phía trước cùng một chồng đ ĩa phim đặt ngay dưới, không kìm được cảm thán:
"Thì ra anh lại thích xem phim đến vậy."
Tô Nhung lần đầu biết rằng Hứa Cảnh Dịch có sở thích này, thậm chí còn xây hẳn một rạp phim mini trong nhà. Thật khiến người khác bất ngờ.
Nhưng cậu không suy nghĩ sâu hơn.
Tại sao Hứa Cảnh Dịch lại chọn xây rạp phim trong một căn phòng bí mật?
Nếu thực sự yêu thích xem phim, chẳng phải chỉ cần chọn một căn phòng bình thường để cải tạo là được rồi sao? Trong nhà này đâu thiếu phòng trống. Vậy thì, vì lý do gì mà lại phải xây rạp chiếu phim trong một căn mật thất?
Người bình thường... liệu có làm vậy?
Chắc là không.
Và liệu nơi này... có thực sự chỉ đơn giản như bề ngoài nó thể hiện?
Những chiếc két sắt nhỏ âm tường, những album ảnh giấu sau đống đ ĩa phim, hay căn phòng nhỏ nằm sau cánh tủ bị che khuất bên trái, tất cả những chi tiết nhỏ ấy đều đang lặng lẽ nói với thế giới: nơi này... không hề đơn giản.
Bảo rằng Tô Nhung ngây thơ sao? Thật ra cậu không ngốc – chỉ là quá tin tưởng Hứa Cảnh Dịch.
Người anh trai thanh mai trúc mã từ bé đến lớn luôn che chở cậu, bảo vệ cậu trước những kẻ xấu, luôn là người *****ên xuất hiện mỗi khi cậu gặp nguy hiểm... cậu làm sao có thể nghi ngờ anh được?
Hứa Cảnh Dịch trong mắt cậu, chính là "đùi vàng" trong truyền thuyết, là hoàng tử cứu công chúa, là người luôn đúng lúc xuất hiện để giải cứu cậu khỏi hiểm nguy.
Một người đàn ông tốt như vậy, ai mà ngờ... anh lại mang trong lòng một nỗi khao khát cuồng nhiệt đến đáng sợ với cậu?
Cho nên, trong mắt Tô Nhung, mọi hành động của Hứa Cảnh Dịch đều có thể lý giải được.
Dù có lúc thoáng cảm thấy kỳ quặc, cậu cũng sẽ nhanh chóng tự trấn an rằng chắc là mình nghĩ nhiều.
Chỉ là, nếu một ngày nào đó, Tô Nhung phát hiện ra con người thật của Hứa Cảnh Dịch, thì e rằng — cậu sẽ không thể chấp nhận nổi.
Niềm tin của cậu, khi ấy, sẽ hoàn toàn sụp đổ.
Nhưng chỉ cần che giấu đủ khéo léo, Tô Nhung mãi mãi sẽ không bao giờ phát hiện...
Biết rõ điều này, khóe môi Hứa Cảnh Dịch khẽ cong lên. Anh chăm chú nhìn cậu bé đang nằm lười biếng ở đúng chỗ anh thích ngồi nhất, đôi mắt ánh lên một tia sáng tối tăm – ẩn sau nụ cười, là lòng tham đang gào thét.
Ngón tay anh vô thức chạm vào chiếc lọ nhỏ trong túi áo – trong đầu hiện lên hình ảnh sinh vật bé xíu đang nằm bên trong.
Dù có bị phát hiện... cũng chẳng sao cả. Mọi thứ... vẫn còn đường lui.
Thứ trong tay anh chính là một công cụ tuyệt vời để kiểm soát.
Tất nhiên...
Nếu không đến mức tuyệt vọng, anh sẽ không dùng đến nó.
*
"Em đang ở đâu vậy?"
"Em đang ở nhà anh Cảnh Dịch..."
Tô Nhung chỉ vừa mới nhắn tin trả lời Tô Yến Lâm, giây sau điện thoại đã rung lên – là cuộc gọi đến.
"Hôm nay không có tiết, vâng... chắc tối nay em sẽ về trường." – Tô Nhung vừa nghe điện thoại vừa liếc mắt nhìn Hứa Cảnh Dịch ngồi cạnh, nhỏ giọng: "Ừm, anh ấy đang ở bên cạnh em."
Nghe vậy, Hứa Cảnh Dịch khẽ nhướng mày, rồi thấy Tô Nhung đưa điện thoại cho mình.
"Anh em muốn nói chuyện với anh."
Anh nhận máy, vừa áp vào tai đã nghe thấy giọng Tô Yến Lâm trầm thấp pha chút tức giận:
"Tối qua cậu đưa Tiểu Nhung đi đánh nhau à?"
"Ai nói với cậu?"
Sắc mặt Hứa Cảnh Dịch không đổi, giọng điệu vẫn ôn hòa không chút gợn sóng, nhưng lời nói lại khiến người nghe khó chịu:
"Có lẽ cậu nhầm rồi. Tối qua tôi không đi đánh nhau – tôi đi cứu người."
"Nếu không tin, cậu có thể hỏi lại chính em ấy."