Sau Khi Thức Tỉnh, Mỹ Nhân Nhỏ Không Thể Trốn Thoát

Chương 142



Cũng như lời Úy Khanh Duẫn vừa nói, một tiếng sau, cậu nhất định phải ăn, nếu không đối phương sẽ tức giận.

 

Chỉ vừa nghĩ đến dáng vẻ tức giận của hắn, Tô Nhung đã bất giác siết chặt chăn trong tay.

 

Nhìn căn phòng trống rỗng không một bóng người, cậu khẽ thở dài.

 

Rốt cuộc thì bao giờ cậu mới được rời khỏi nơi này...

 

...

 

"Nào, lau miệng."

 

Vừa nuốt xong thìa cháo cuối cùng, cằm Tô Nhung lập tức bị nâng lên, một chiếc khăn giấy được đưa tới nhẹ nhàng lau quanh khóe môi. Nhưng vì chưa từng chăm sóc ai bao giờ, Úy Khanh Duẫn không thể kiểm soát được lực tay, khiến làn da mềm mỏng của Tô Nhung bị chà đến nỗi nhăn mặt lại.

 

"Đủ rồi, được rồi mà..."

 

Cảm thấy gần như cả khuôn mặt mình bị lau sạch một lượt, Tô Nhung nghiêng đầu tránh đi.

 

Cậu xoa nhẹ đôi môi đỏ lên vì bị lau quá nhiều, ánh mắt đầy ấm ức nhìn người đàn ông trước mặt - người chẳng biết nhẹ nhàng là gì.

 

Quả thật, Úy Khanh Duẫn không giỏi chăm sóc người khác. Với thân phận thiếu gia, cả đời hắn đều được người khác hầu hạ, thời gian khổ cực duy nhất trong đời có lẽ chính là lúc bị bắt cóc năm đó.

 

Thấy mắt cậu lại đỏ lên, Úy Khanh Duẫn luống cuống giơ tay ra giữa không trung, muốn chạm vào nhưng lại không dám.

 

"Xin lỗi."

 

Nhìn người đàn ông lặng lẽ thu dọn bát đũa, lúc hắn xoay người định rời đi, Tô Nhung bỗng cất tiếng gọi: "Anh... anh giữ tôi lại đây rốt cuộc là vì cái gì?"

 

Đến giờ phút này, Tô Nhung vẫn không thể hiểu nổi lý do vì sao đối phương lại giam giữ cậu.

 

Tính đến hôm nay, Úy Khanh Duẫn chưa từng làm gì tổn thương cậu, chỉ là hạn chế tự do, không cho phép cậu rời khỏi căn phòng này mà thôi.

 

Cậu chờ đợi câu trả lời, nhưng không nhận được hồi âm nào.

 

Cánh cửa lại đóng sập một lần nữa. Tô Nhung chỉ có thể bất lực nằm xuống, chờ lần tới khi đối phương lại xuất hiện.

 

Cậu nghĩ lần này Úy Khanh Duẫn chắc sẽ không quay lại ngay — nhưng chỉ nằm được một lát, hắn lại trở lại.

 

So với vừa rồi, Úy Khanh Duẫn trông khác hẳn.

 

Khó mà miêu tả rõ ràng là khác chỗ nào, nhưng khi nhìn dáng vẻ bước đến của anh ta, Tô Nhung vô thức rụt người vào trong chăn.

 

Giống như một con thú nhỏ khi gặp nguy hiểm, bản năng mách bảo điều đó không hề sai.

 

Chỉ trong vài nhịp thở, Úy Khanh Duẫn đã không chút biểu cảm đứng cạnh giường.

 

Đôi mắt đen sâu hun hút cụp xuống, tay hắn đang nắm chặt một chiếc điện thoại, đôi môi mím lại đầy căng thẳng.

 

Một lúc lâu sau, hắn mới hành động.

 

Tấm chăn bị vén lên, và cậu bé đang co ro trong đó lập tức bị ôm lấy. Cánh tay rắn rỏi siết chặt vòng eo mảnh mai của Tô Nhung.

 

Chỉ trong chớp mắt, Tô Nhung cảm thấy lưng lạnh buốt — áo ở thắt lưng bị vén lên, bàn tay lạnh như băng đặt lên da thịt trần mà lần mò.

 

Mọi thứ xảy ra quá nhanh, Tô Nhung không kịp phản ứng.

 

Nhưng dù có kịp, cậu cũng không thể chống lại hành động và sức lực của đối phương. Không cách nào thoát ra.

 

Trước đây chưa từng xảy ra chuyện như vậy, Tô Nhung hoảng sợ thật sự.

 

Làn gió lạnh lùa qua tấm lưng trần khiến toàn thân cậu nổi gai ốc, cảm giác nguy hiểm dâng trào, cậu giãy giụa muốn thoát khỏi vòng tay kìm kẹp ấy — nhưng vô ích.

 

"Anh... anh đang làm gì vậy?!"

 

Ngay cả giọng nói cũng run rẩy. Hành động lần này của Úy Khanh Duẫn hoàn toàn vượt quá những gì từng xảy ra mấy ngày nay, khiến cậu suýt khóc vì sợ.

 

"Tô Nhung, anh hỏi em."

 

Ánh mắt Úy Khanh Duẫn dừng lại nơi vết mực nhạt màu xanh lá ở thắt lưng trắng ngần của cậu. Đầu ngón tay lạnh buốt khẽ chạm vào hình vẽ, trong mắt ánh lên tia sáng khó lường.

 

"Em có biết, thứ ở trên lưng mình là gì không?"

 

Tô Nhung ngẩn ra một chút, không ngờ đối phương lại hỏi như vậy, nhưng vẫn thành thật đáp:

 

"Biết chứ, là hình vẽ chơi cho vui thôi mà."

 

"Vẽ chơi cho vui?"

 

Hắn lặp lại lời cậu, ngón tay bất giác siết chặt, cố gắng lau xóa hình xăm ấy đi.

 

"Đừng... đừng làm vậy, đau..."

 

Cậu thật sự thấy đau, đầu ngón tay của hắn lại lạnh, tạo cảm giác rợn người như bị kim châm vào tim.

 

Tô Nhung vừa định giãy khỏi thì câu nói tiếp theo của Úy Khanh Duẫn khiến cậu chết sững: "Đây không phải hình vẽ." – Úy Khanh Duẫn nói – "Tô Nhung, đây là... thuật hạ cổ."

 

"Em có biết không?"

 

Tô Nhung hoàn toàn không hiểu anh đang nói gì. Cái này chẳng phải là hình xăm mà Tác Gia Nhiên vẽ cho cậu chơi lúc trước sao?

 

A Nhiên từng nói đó chỉ là một hình xăm nhỏ để chơi cho vui, vài ngày nữa sẽ phai, không hề ảnh hưởng đến cơ thể.

 

Chỉ là hình xăm thôi mà.

 

Tại sao lại là thuật hạ cổ?

 

"Anh đừng nói bừa."

 

Tô Nhung lắc đầu, không tin. Cậu không cho rằng A Nhiên sẽ gạt mình để hạ cổ. A Nhiên không có lý do gì để làm vậy cả.

 

Hơn nữa, thứ gọi là "thuật hạ cổ" nghe đã thấy hư cấu, chẳng phải chỉ xuất hiện trong truyền thuyết, truyện dân gian sao?

 

Làm gì có thật trên đời.

 

"Anh không nói bừa."

 

Vẫn siết chặt cậu trong lòng, Úy Khanh Duẫn cúi đầu, ngón tay vẫn không ngừng vuốt dọc theo hình vẽ ấy, từng nét từng nét như đang xác minh điều gì đó.

 

"Anh có một người bạn chuyên nghiên cứu về cổ thuật. Nãy cậu ta vừa gửi cho anh một bức ảnh, hình vẽ trên đó rất giống với cái ở thắt lưng em."

 

Ngoại trừ màu sắc hơi khác, hoa văn ấy như thể được in ra từ cùng một khuôn, từng đường nét đều mang theo một quy tắc bí ẩn khó diễn tả.

 

Ngay hôm *****ên đưa Tô Nhung ra khỏi bệnh viện, trong một lần vô tình, hắn đã nhìn thấy hình vẽ ở sau lưng cậu.

 

Hoa văn quen thuộc ấy khiến hắn ngay lập tức nhớ lại một lần tụ họp trong quá khứ, khi xem điện thoại của một người bạn đam mê nghiên cứu cổ thuật, hắn đã từng thấy hình ảnh này.

 

Lúc đó, người bạn kia còn nói rằng: Đây là một loại cổ ấn hiếm gặp, có thể kiểm soát tâm trí và hành vi người bị hạ cổ.

 

Màu xanh nhạt tượng trưng cho "tử cổ" đã gieo, nhưng "mẫu cổ" vẫn chưa bị kích hoạt. Một khi "mẫu cổ" được đánh thức, ấn ký sẽ chuyển thành màu đỏ sẫm.

 

Và khi vừa ra khỏi phòng, Úy Khanh Duẫn đã nhận được bức ảnh kia — kèm theo một lời nhắn: [Cổ thuật dạng này cực kỳ hiếm thấy. Ấn ký tử cổ được gieo hoàn mỹ như vậy, chắc chắn là tác phẩm của một cao nhân.]