Bỏ qua dòng tin cuối cùng của người bạn "muốn đích thân đến xem thử", Úy Khanh Duẫn đi thẳng vào phòng, cầm tấm ảnh đối chiếu cẩn thận, cuối cùng xác nhận được nghi ngờ trong lòng.
"Tô Nhung, em đã vẽ hình này trong hoàn cảnh nào?" Giọng Úy Khanh Duẫn trầm thấp, "Lúc đó, bên cạnh em có xuất hiện... côn trùng gì không?"
"Côn... côn trùng ư..."
Lời nói ấy khiến Tô Nhung rơi vào trầm ngâm. Trong đầu cậu hình như thoáng qua điều gì đó... nhưng lại không thể nắm bắt được.
"Không có con gì cả..." – cậu cúi đầu, giọng nói mang theo sự do dự – "Khi đó chỉ có nước ép từ cỏ dại để vẽ thôi..."
Đúng vậy. Khi ấy cậu ở trong phòng thuốc của Tác Gia Nhiên, người vẫn thường trú ngụ nơi đó. Bát nước cỏ đó còn là do chính tay cậu giã, vô ý làm đổ mất nửa chén.
Nhưng nhắc đến côn trùng... cậu lại chợt nhớ đến một con bọ nhỏ mà mình từng thấy.
Chính là hôm cậu cùng Hứa Cảnh Dịch rời đi, Tác Gia Nhiên có nhờ cậu chuyển cho Hứa Cảnh Dịch một chiếc hộp gỗ nhỏ, bên trong được đặt một lọ thủy tinh trong suốt, chứa một con côn trùng rất nhỏ, trông chẳng mấy đặc biệt...
"Nói đi, có chuyện gì?"
Tư duy của Tô Nhung bị cắt ngang bởi giọng nói sắc lạnh khi Úy Khanh Duẫn nhận cuộc gọi. Cậu ngây người nhìn hắn, chỉ thấy sắc mặt hắn đột nhiên chuyển thành cực kỳ khó coi.
"Chặn anh ta lại, không được để anh ta xông vào!"
Ai...?
Là ai đang đến vậy...?
Chương 74
Thấy sắc mặt của Úy Khanh Duẫn mỗi lúc một u ám, Tô Nhung cũng bắt đầu bất an, trong lòng như có một tia hi vọng bùng lên.
Ai đang đến?
Chẳng lẽ là... Hứa Cảnh Dịch?
Lúc nào cũng thế, mỗi khi cậu gặp chuyện, người ấy lại xuất hiện — giống như chiếc "đùi vàng cứu tinh", đến là quét sạch mọi phiền toái, đưa cậu ra khỏi hiểm cảnh.
Là anh ấy, nhất định là anh ấy rồi.
"Là ai vậy... Là Hứa... Cảnh... D..."
Chưa kịp nói hết, Tô Nhung đã bị ánh mắt lạnh như bão giông của Úy Khanh Duẫn chặn đứng. Nhìn vào đôi mắt sâu thẳm ấy, cậu run lên, không dám đối diện thêm.
Cậu cúi đầu im lặng, nhưng đôi tai vẫn căng ra, cố bắt lấy những thông tin có ích.
"Mau chặn anh ta lại!"
"Còn mấy người khác đâu? Đều là phế vật cả sao?"
Lần *****ên chứng kiến Úy Khanh Duẫn nổi giận đến vậy, Tô Nhung không khỏi giật mình, vội vàng rụt người lại, dịch dần sang bên — nhưng bàn tay cậu lập tức bị siết chặt.
"A... Đau quá..."
Úy Khanh Duẫn ra tay quá mạnh, Tô Nhung cảm giác cổ tay mình như sắp bị bẻ gãy. Mắt cậu vì đau mà đỏ hoe, đôi mắt vốn đã long lanh lại càng như phủ một lớp sương mờ.
Úy Khanh Duẫn thoáng hiện vẻ áy náy — có lẽ là do lực tay quá mạnh. Nhưng tiếng nói dồn dập trong điện thoại khiến hắn không kịp an ủi cậu bé mong manh đang ở trước mặt. Chỉ thấy hắn lạnh mặt, cúi người giật mạnh chiếc còng tay đang treo nơi đầu giường.
"Cạch" một tiếng. Tô Nhung bị khóa lại.
Mọi việc diễn ra quá nhanh.
Bị khóa vào chiếc còng, cậu chỉ còn biết trân trối nhìn theo Úy Khanh Duẫn, chưa kịp mở miệng thì hắn đã quay lưng bỏ đi, không nói một lời.
Tiếng khóa cửa bên ngoài vang lên, căn phòng chỉ còn lại mình cậu. Sau khi thử giãy giụa thoát khỏi còng tay mà bất thành, Tô Nhung chỉ đành cuộn người lại, ôm lấy chính mình.
Ánh mắt cậu nhìn chằm chằm vào cánh cửa kia... Không biết khi nào nó mới mở ra lần nữa.
*
Bên ngoài, từ tầng hầm đi lên, sắc mặt Úy Khanh Duẫn vẫn u tối, bước thẳng đến phòng khách của biệt thự.
Khi hắn bước vào, phòng khách đã bị bao trùm bởi những gã vệ sĩ cao lớn, đứng đông nghịt thành một bức tường đen thẫm.
Ánh mắt hắn dừng lại nơi người đàn ông đang ngồi chính giữa trên ghế sô-pha.
Trên bàn trước mặt hắn đặt một tách trà nóng, còn người giúp việc trong nhà đang đứng bên cạnh, run rẩy đến mức không đứng vững.
Thấy chủ nhà xuất hiện, ánh mắt người giúp việc sáng lên, không nhịn được thốt lên: "Cậu... cậu chủ..."
Giọng bà ấy run rẩy, rõ ràng là chưa từng thấy cảnh tượng nào đáng sợ thế này — đây chỉ có thể thấy trong phim ảnh.
Âm thanh ấy khiến người đàn ông trên sô-pha chú ý.
Anh ngẩng đầu, môi mỉm cười nhạt, đôi mắt vẫn ôn hòa như thường. Nhưng nếu nhìn kỹ sẽ thấy, ánh mắt đen tuyền kia lạnh lẽo như băng, còn nụ cười kia — chẳng qua chỉ là một lớp mặt nạ giả dối.
Tầm mắt anh khóa chặt vào Úy Khanh Duẫn đang vừa xuất hiện, bình thản đánh giá, thấy gương mặt kia căng cứng, anh nheo mắt lại, lóe lên tia nguy hiểm.
Rõ ràng trong lòng đang lo đến phát điên vì người quan trọng mất tích, nhưng bề ngoài anh ta vẫn thản nhiên, từ tốn nói: "Thật thất lễ. Hứa mỗ đường đột đến chơi, mong anh bỏ qua."
Tuy miệng nói xin lỗi, nhưng gương mặt Hứa Cảnh Dịch không hề có chút áy náy, thậm chí không đứng dậy, vẫn điềm nhiên ngồi đó, vững như núi.
Dường như đã sớm quen với phong thái này của đối phương, Úy Khanh Duẫn không lấy làm lạ.
Hắn tiến lên vài bước, không chút sợ hãi trước những vệ sĩ cao lớn xung quanh, đi thẳng đến trung tâm phòng khách.
"Tôi chưa từng thấy ai đến chơi mà mang theo nhiều vệ sĩ đến thế." – hắn nói, – "Hứa tiên sinh, mục đích anh đến đây là gì?"
Hứa Cảnh Dịch mỉm cười, ánh mắt trở nên sắc lạnh khi nhìn vết thương trên trán Úy Khanh Duẫn vẫn chưa lành hẳn, môi anh cong lên một nụ cười như rỉ máu: "Anh là người thông minh, nên biết rõ tôi đến đây để làm gì."
Không muốn tiếp tục vòng vo, sự kiên nhẫn của Hứa Cảnh Dịch gần như cạn sạch.
"Tô Nhung... đang ở đâu?"
Vừa dứt lời, anh phát hiện đồng tử của Úy Khanh Duẫn hơi co lại, bàn tay thả bên hông bất giác siết chặt.
Hứa Cảnh Dịch nhướng mày, như đã xác định được điều gì. Anh cúi mắt xuống, sau đó đứng dậy, tiến đến gần đối phương.
Chiều cao của Úy Khanh Duẫn vốn đã không thấp, nhưng lần *****ên, hắn nhận ra — Hứa Cảnh Dịch còn nhỉnh hơn một chút.
Nhìn vào đôi mắt đã gỡ bỏ lớp ngụy trang ôn hòa, Úy Khanh Duẫn nín thở, toàn thân căng cứng.
"Tôi không hiểu anh đang nói gì." – Úy Khanh Duẫn lên tiếng.
Vừa dứt lời, chỉ thấy sắc mặt đối phương trầm xuống, khóe môi cong lên một nụ cười lạnh như băng.