"Đường huyết thấp ?"
"Vâng." Bác sĩ Trương khựng lại một giây, rồi tiếp tục nói: "Tôi vừa kiểm tra tay phải của cậu ấy, phát hiện trên cánh tay có một vết kim nhỏ. Hỏi ra thì được biết là do cậu ấy... đã hiến máu."
"Mấy ngày nay ăn uống thiếu chất, nên cơ thể sụt cân rõ rệt. Tôi đã truyền glucose rồi. Chỉ cần nghỉ ngơi bồi dưỡng lại là ổn thôi, thiếu gia đừng quá lo lắng..."
Nhìn bác sĩ Trương được người hầu đưa ra ngoài, ánh mắt Hứa Cảnh Dịch chớp động, sâu trong đồng tử là từng đợt âm u dâng lên, bàn tay buông thõng hai bên siết chặt thành nắm đấm.
Trái tim nhói đau.
Ngay khi thấy khuôn mặt gầy rộc của Tô Nhung, anh lẽ ra nên chú ý rồi. Thế mà lúc đó, tất cả sự chú ý của anh lại dồn hết vào chiếc xích khoá tay kia — vào phản ứng lùi lại rất khẽ khi Tô Nhung nhìn thấy anh.
Một động tác nhỏ như vậy anh cũng thấy được. Vậy thì tại sao, suốt quãng đường đi, anh lại không hề phát hiện ra vết kim nhỏ trên tay cậu?
Nghĩ đến những lời mình đã nói với cậu trong xe, nghĩ đến nét sợ hãi và bối rối của Tô Nhung khi ấy... Hứa Cảnh Dịch chỉ muốn tự đấm mình mấy cú.
Tim đau như thắt lại, như có dao đâm. Cậu bé ấy — người mà anh cẩn thận che chở, nâng niu trong lòng bàn tay — làm sao lại có thể chịu tổn thương dù chỉ là một chút?
Đôi mắt đen thẫm phủ đầy một lớp băng lạnh, chân mày cau chặt, cằm siết lại, khuôn mặt trở nên đáng sợ.
"Thiếu gia, cậu lại đau đầu rồi ạ?"
Chú Kiều nhìn anh đầy lo lắng:
"Tôi gọi bác sĩ Trương quay lại nhé."
Ông còn chưa kịp gọi thì vai đã bị một bàn tay giữ lại.
"Không cần, tôi uống thuốc là được." – Hứa Cảnh Dịch nói.
Nghe vậy, chú Kiều lập tức phản đối: "Nhưng lão gia và phu nhân đã dặn rằng cậu không thể tiếp tục dựa vào thuốc được nữa, vì thần kinh của cậu..."
"Chú Kiều." – Hứa Cảnh Dịch ngắt lời, giọng thản nhiên, không chút để tâm:
"Cháu vốn dĩ đã chẳng bình thường. Không sao cả."
Anh buông tay, đứng yên vài phút để cơn đau dịu lại, rồi day trán, áp tay lên cánh cửa phòng khách nhỏ, chuẩn bị đẩy vào.
"Thiếu gia, nếu thiếu gia Tô biết cậu vẫn đang uống thuốc, cậu ấy nhất định sẽ lo lắng lắm..."
Hứa Cảnh Dịch quay đầu nhìn lại, gương mặt đã khôi phục vẻ dịu dàng quen thuộc, khoé môi khẽ nhếch nụ cười ôn hòa, nhưng lời nói lại lạnh như băng: "Em ấy sẽ không biết đâu."
Tuyệt đối không thể để Tô Nhung biết.
Nếu biết rồi, cậu nhất định sẽ rời xa anh.
Bởi vì... ai mà lại muốn ở bên một kẻ điên chứ?
*
Bước vào phòng khách nhỏ, ánh mắt Hứa Cảnh Dịch ngay lập tức bị hút chặt vào hình bóng cậu bé đang tựa vào ghế sô-pha ngủ thiếp đi.
Tiếng giày dẫm lên thảm rất khẽ, anh lặng lẽ bước đến, quỳ một chân xuống bên sô-pha, đôi mắt đen dịu dàng nhìn gương mặt thanh tú mềm mại, nay đã hốc hác đi thấy rõ. Bàn tay lớn nhẹ nhàng áp l3n đỉnh đầu Tô Nhung, xót xa vuốt v e.
Ngón tay lần theo sợi tóc lòa xòa trên trán, vẽ lên đôi mày thanh tú, rồi lướt xuống, dừng lại trên gò má mịn màng mềm mại.
Ánh mắt anh lưu luyến từng đường nét khuôn mặt ấy — khuôn mặt mà anh đã nhớ nhung bao năm. Từng ánh nhìn, từng hơi thở đều chứa chan yêu thương, tình cảm sắp tràn ra khỏi hốc mắt.
Đây là cậu bé anh lớn lên cùng. Là người anh yêu nhất.
Từ ánh nhìn *****ên khi còn nhỏ, trái tim anh đã bị Tô Nhung buộc chặt.
Cậu luôn ngoan ngoãn, luôn dịu dàng. Luôn mỉm cười rạng rỡ gọi anh: "Anh Cảnh Dịch."
Làm sao anh không yêu cho được?
Tình cảm ấy đã được định hình ngay từ lần đầu gặp gỡ, và theo thời gian, càng trở nên sâu sắc, thậm chí ăn sâu bén rễ trong tâm can.
Cậu là thuốc giải độc của anh. Là thiên thần duy nhất có thể kéo anh ra khỏi địa ngục đen tối. Là mặt trời nhỏ sưởi ấm trái tim anh.
Anh vốn không phải người dịu dàng. Nhà họ Hứa xưa nay không ai là công tử ôn nhu hay từ bi cả.
Nhưng Tô Nhung lại thích người dịu dàng.
Chỉ vì nhìn thấy người dịu dàng có thể đến gần cậu hơn, từ giây phút ấy, Hứa Cảnh Dịch đã đeo lên chiếc mặt nạ ôn hoà, ngụy trang thành một người tốt bụng và ấm áp.
Chỉ cần Tô Nhung thích, anh có thể giả vờ suốt đời.
Chỉ cần có thể có được tình cảm của Tô Nhung...
Ngón tay trỏ khẽ nâng lên chiếc cằm nhỏ gầy gò, ngón cái dịu dàng m ơn trớn bờ môi đã mất đi sắc hồng thường thấy. Hứa Cảnh Dịch như bị mê hoặc, cúi đầu lại gần.
Anh muốn hôn.
Anh vẫn còn nhớ cảm giác mềm mại của đôi môi ấy — mềm đến mức khiến người ta say đắm, môi khẽ ẩm, hương thơm như quả ngọt, đầu lưỡi nhỏ xíu vừa e dè vừa tò mò, bị anh quấn lấy, m út chặt lấy sự e lệ ấy.
Yết hầu anh chuyển động lên xuống, đôi môi khô khốc, máu trong người nóng hừng hực như muốn thiêu cháy cả lý trí. Đôi mắt đen giờ như bị phủ bóng, sâu hút đến đáng sợ.
Không thể nhịn được.
Ai có thể giữ mình trước món bảo vật vừa mất đi nay lại quay về?
Không ai cả.
Khuôn mặt tuấn tú dần tiến sát lại gần, hương thơm ngọt ngào trên người cậu bé xông thẳng vào khoang mũi, hơi thở anh trở nên dồn dập, đôi mắt càng thêm tối sẫm.
Quả nhiên đúng như anh nghĩ.
Đôi môi nhỏ mềm mại này thật sự ngọt đến tận xương. Chỉ cần hôn bên ngoài thôi đã khiến anh không thể chịu nổi. Đôi môi nhỏ bị hôn đến ướt át, lưỡi nóng ẩm nhân cơ hội môi cậu hé ra mà tiến vào, khẽ chạm vào chiếc lưỡi mềm yếu đang run rẩy bên trong.
Anh không dám dùng lực, chỉ dám nhẹ nhàng m út lấy, từng chút một trộm đi vị ngọt dịu trong khoang miệng của cậu.
Không đủ. Thế nào cũng không đủ.
Anh muốn m út thêm chút nữa, muốn li3m thêm chút nữa, muốn hôn sâu hơn một chút nữa.
Tại sao có thể thơm đến như vậy? Ngọt đến vậy? Cứ như muốn đoạt mạng anh.
Không nỡ nhắm mắt, anh vẫn mở to mắt dõi theo gương mặt ngủ say của cậu, chăm chú nhìn từng thay đổi nhỏ nhặt nhất.
Cuối cùng, khi hàng mi cong cong của cậu khẽ run lên, anh mới miễn cưỡng rút lui khỏi nụ hôn kéo dài.
Đôi môi vốn đã tái nhợt nay đỏ mọng đến chói mắt. Cánh môi nhỏ nhọn sưng lên rõ rệt vì bị m út quá mức, còn chiếc lưỡi mềm bên trong cũng bị m út đến đỏ bầm.