"Hơn nữa, con cổ trùng nhỏ xíu này còn có thể cảm ứng được vị trí của người kia một cách chính xác, còn hiệu quả hơn bất kỳ thiết bị theo dõi nào."
Hứa Cảnh Dịch chậm rãi khen ngợi, khóe môi cong lên một nụ cười đầy bí hiểm:
"Nếu không, sao tôi lại tìm được em ấy nhanh đến vậy?"
Sợi dây mỏng manh treo lơ lửng trong lòng bỗng chốc đứt phựt một tiếng, Úy Khanh Duẫn như không thể tin nổi, lẩm bẩm: "Anh thật sự đã... hạ cổ lên người em ấy..."
"Đương nhiên rồi. Nếu không thì cái dấu ấn kia trên người Tô Nhung từ đâu mà ra?"
Hứa Cảnh Dịch càng cười rạng rỡ hơn, vẻ mặt đầy đắc ý: "Anh thấy rồi đúng không? Cái dấu màu xanh nhạt ấy."
Thấy người đàn ông trước mặt đắc ý khoe khoang, trong mắt Úy Khanh Duẫn hiện lên vẻ kinh hoàng.
Ban đầu hắn còn ôm chút hy vọng, nghĩ tất cả chỉ là hù dọa.
Nhưng sau khi Hứa Cảnh Dịch không chút né tránh mà thừa nhận và còn lấy con cổ trùng ra, Úy Khanh Duẫn hoàn toàn không còn nghi ngờ gì nữa.
Đã quá muộn rồi.
Mọi thứ... đã muộn cả rồi.
Đôi tay rũ xuống giữa hai chân, Úy Khanh Duẫn cúi đầu, bật ra một tiếng cười lạnh lẽo xen lẫn bất lực.
Trong lòng hắn ngổn ngang, tim như bị mũi khoan khoét mạnh đến đau đớn.
Không muốn tiếp tục nói mấy chuyện này nữa, Hứa Cảnh Dịch cất lọ cổ trùng đi.
"Nói chuyện khác đi."
Hai chân anh vắt chéo, ngón trỏ thon dài khẽ gõ lên đầu gối từng nhịp đều đều, giọng nói mang theo chút hứng thú: "Dạo gần đây, nghe nói chuyện làm ăn của anh gặp chút trục trặc."
"Khó chịu lắm đúng không? Mấy phi vụ vừa chốt xong liền bay mất, hơn nữa..."
Dừng lại một chút, Hứa Cảnh Dịch lấy điện thoại ra, lướt vài cái rồi nói: "Tôi còn có được vài thứ thú vị, không biết anh đã xem qua chưa?"
Vừa nói, anh giơ điện thoại lên trước mặt Úy Khanh Duẫn, khẽ ra hiệu đưa cho hắn xem.
Thấy sắc mặt đối phương lập tức thay đổi, Hứa Cảnh Dịch cười nhẹ:"Xem ra là lần đầu anh được thấy mấy thứ này rồi."
"Người cha mà anh luôn kính trọng không những giúp đứa con riêng bên ngoài biển thủ công quỹ, mà còn xúi giục các cổ đông chuyển phần cổ phần sang tên hắn."
"Còn mẹ anh thì cứ mãi viện trợ cho đám họ hàng ăn hại bên ngoại, kéo cả một đám rắn rết sâu mọt vào công ty ngồi mát ăn bát vàng."
Anh lắc đầu hai cái, tặc lưỡi bình luận: "Thật sự là... chẳng dễ dàng gì nhỉ."
Chưa dứt lời, sắc mặt Úy Khanh Duẫn đã xanh mét như tờ giấy.
Hắn ngẩng đầu nhìn Hứa Cảnh Dịch, đợi câu cuối cùng.
"Tôi có thể giúp anh dọn sạch đống rắc rối đó, bao gồm cả thằng con riêng kia. Tôi có thể khiến hắn biến mất khỏi cuộc đời anh, để tất cả ngoan ngoãn nghe lời."
"Thế nào?"
Sự im lặng lại phủ lên khắp căn phòng thẩm vấn.
"...Tôi phải làm gì?"
Nghe vậy, trong mắt Hứa Cảnh Dịch lóe lên tia sáng mờ mịt, nhưng lại lắc đầu tiếc nuối, thở dài: "Tôi cứ tưởng anh là người thông minh cơ đấy."
Anh đứng dậy, như thể chẳng còn hứng thú tiếp tục đối thoại.
Khi tay vừa đặt lên tay nắm cửa, giọng của Úy Khanh Duẫn vang lên từ phía sau: "Từ giờ trở đi... tôi sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt Tô Nhung nữa."
Khóe môi Hứa Cảnh Dịch rốt cuộc cũng cong lên một nụ cười hài lòng. Anh không quay đầu lại, chỉ để lại một câu:
"Tốt lắm. Giao dịch hoàn tất."
*
Vừa bước ra khỏi phòng thẩm vấn chưa bao lâu, đã thấy chú Kiều vội vàng đi tới.
Hứa Cảnh Dịch khựng lại, mày khẽ nhíu, chờ chú Kiều đến gần rồi hỏi:
"Sao thế?"
"Thiếu gia, ông chủ và phu nhân đột nhiên đến. Họ... họ đang ở phòng khách..."
Vì đi quá nhanh, chú Kiều phải điều hòa lại hơi thở mới nói tiếp:
"Họ đang gặp cậu Tô Nhung trong đó, thiếu gia mau đến xem đi."
Nghe vậy, mày Hứa Cảnh Dịch càng nhíu chặt.
"Khốn kiếp, sao họ lại đến lúc này chứ!"
Chương 78
Vừa bước vào phòng khách, ánh mắt Hứa Cảnh Dịch lập tức dừng lại trên người cậu bé ngồi ở một góc ghế sofa đôi.
Tô Nhung chắc mới tỉnh ngủ không lâu, gò má trắng mịn còn hằn lại vài vết in nhẹ của gối, mái tóc rối bù, phía sau gáy còn vểnh lên hai lọn tóc ngốc nghếch mà cậu hoàn toàn không hay biết.
Cậu đang rất căng thẳng.
Hai chân khép lại ngồi ngay ngắn, hai tay đặt trên đầu gối, gương mặt mang theo nét ngoan ngoãn nhưng cũng đầy bối rối.
Cậu không biết nên nói chuyện thế nào với hai người đối diện, chỉ có thể ai hỏi gì thì trả lời cái đó, trong lòng thì không ngừng cầu mong Hứa Cảnh Dịch mau đến.
Đây là lần *****ên Tô Nhung gặp cha mẹ của Hứa Cảnh Dịch.
Lúc đó cậu vừa tỉnh dậy chưa bao lâu, bụng đói cồn cào, định ra hỏi chú Kiều xem có gì ăn không.
Bước ra khỏi phòng không thấy ai, cả tầng ba vắng tanh, mãi đến khi đi đến cầu thang mới nghe loáng thoáng có tiếng nói chuyện.
Nếu là lúc bình thường, gặp tình huống không quen thế này chắc cậu đã quay lại phòng rồi. Nhưng bụng đói quá nên đành đánh liều đi xuống.
Xuống tầng một, vừa thấy chú Kiều, Tô Nhung thở phào nhẹ nhõm, định gọi một tiếng.
Không ngờ đứng đối diện chú Kiều là một cặp nam nữ lớn tuổi.
Tưởng là khách, Tô Nhung còn định nói mình nên lánh đi thì bất ngờ người phụ nữ trang điểm kỹ càng kia lên tiếng gọi cậu: "Chờ chút, con là Tô Nhung đúng không?"
Tô Nhung ngẩn người, không ngờ đối phương lại biết mình, khẽ gật đầu theo phản xạ.
Rồi cậu thấy bà ấy mỉm cười dịu dàng, chậm rãi bước về phía mình.
Nhìn nụ cười kia, trong lòng Tô Nhung lờ mờ đoán được điều gì đó.
Ngay giây tiếp theo, người phụ nữ ấy đã nắm lấy tay cậu, chưa kịp để cậu phản ứng thì đã nói:
"Cô luôn muốn đến gặp con, cuối cùng giờ cũng có cơ hội rồi."
Tô Nhung mơ hồ, quay sang nhìn chú Kiều như cầu cứu.
"Người này là...?"
Nhận được ánh mắt dò hỏi ấy, chú Kiều lập tức bước lên giới thiệu: "Thiếu gia Tô, đây là mẹ của thiếu gia Hứa."