Sau Khi Thức Tỉnh, Mỹ Nhân Nhỏ Không Thể Trốn Thoát

Chương 151



Vừa nói, chú Kiều không quên giới thiệu người bên cạnh vẫn chưa lên tiếng:
"Đây là ba của thiếu gia."

 

"Con... con chào chú ạ, con chào cô ạ... chào hai người ạ."

 

Khi biết hai người trước mặt chính là cha mẹ của Hứa Cảnh Dịch, Tô Nhung bất giác căng thẳng, sau khi lễ phép chào hỏi xong thì đứng đơ ra tại chỗ, không biết nên nói gì tiếp theo.

 

"Đừng căng thẳng thế."

 

Thấy cậu bé nhỏ lộ rõ vẻ lo lắng, Ôn Mặc không nhịn được khẽ siết tay Tô Nhung, mỉm cười dịu dàng đề nghị:
"Chúng ta ngồi xuống nói chuyện đi, đừng đứng mãi thế này."

 

Lời bà vừa dứt, chú Kiều liền nhanh nhẹn nói:
"Phòng khách đã được chuẩn bị xong, xin mời mọi người theo tôi."

 

Đi theo mọi người đến phòng khách, Tô Nhung liếc nhìn Hứa Minh Bác đang đi phía trước – người từ đầu tới giờ vẫn không nói lời nào, lại nhìn sang Ôn Mặc vẫn luôn nắm tay cậu không buông, trong lòng càng thêm rối bời. Cậu căng thẳng đến mức quên mất cả việc mình đang đói bụng.

 

*

 

Ngồi xuống phòng khách, may mắn là Ôn Mặc không ngồi cạnh cậu, nếu không chắc chắn sẽ phát hiện toàn thân cậu đang cứng đờ đến phát run.

 

Người giúp việc mang trà nóng lên.

 

Cuộc trò chuyện bắt đầu, nhưng hầu như chỉ có Ôn Mặc nói, Tô Nhung trả lời, còn Hứa Minh Bác chỉ thỉnh thoảng mới chen vào một câu, thái độ không hề thân thiện như vợ ông.

 

Thật khó để diễn tả cảm giác lúc này.

 

Rõ ràng chỉ là trò chuyện với bố mẹ của thanh mai trúc mã thôi mà, vậy mà Tô Nhung lại có cảm giác như đang ra mắt phụ huynh của người yêu.

 

Ánh mắt của người ba mang theo sự đánh giá dò xét, còn người mẹ lại tràn đầy hài lòng và yêu thương.

 

Chính cậu cũng bị suy nghĩ đó dọa cho hoảng sợ, vội vàng gạt nó ra khỏi đầu, nghiêm túc tập trung vào những câu hỏi mà Ôn Mặc đưa ra.

 

Toàn bộ sự chú ý của cậu đều đặt vào cặp vợ chồng đối diện, nên hoàn toàn không phát hiện Hứa Cảnh Dịch đã bước vào phòng khách từ lúc nào.

 

Chỉ đến khi chỗ bên cạnh có người ngồi xuống, cậu mới bàng hoàng nhận ra.

 

Một bàn tay ấm áp đặt lên vai, Tô Nhung nhạy bén nhận ra ánh mắt của Ôn Mặc nhìn về phía mình bỗng trở nên... khác lạ.

 

Không kịp suy đoán xem đó là ánh mắt gì, cậu hoảng hốt gạt tay Hứa Cảnh Dịch ra.

 

Tưởng rằng làm vậy sẽ khiến anh thu tay lại, nào ngờ bàn tay còn lại của Hứa Cảnh Dịch lại đặt lên tay cậu đang để trên đầu gối, rồi nắm chặt lấy.

 

Trong khoảnh khắc ấy, đầu óc Tô Nhung hoàn toàn trống rỗng.

 

Cậu không hiểu tại sao Hứa Cảnh Dịch lại làm như vậy.

 

Nếu như xung quanh không có ai, thì cậu còn có thể nghĩ rằng đây chỉ là một thói quen thân mật.

 

Nhưng hiện tại, đối diện cậu là cha mẹ của Hứa Cảnh Dịch, hành động như thế này chẳng phải quá kỳ lạ sao?!

 

Cảm nhận được ánh mắt của hai người đối diện càng lúc càng khác thường, Tô Nhung run rẩy định rút tay về, nhưng Hứa Cảnh Dịch lại càng siết chặt hơn.

 

Không nhịn được, cậu lén lút trừng mắt nhìn anh một cái. Khi ngẩng lên, cậu mới phát hiện ra gương mặt Hứa Cảnh Dịch không biết từ lúc nào đã trở nên nghiêm túc, ánh mắt thẳng tắp nhìn về phía bố mẹ mình, không chút biểu cảm.

 

Ngay giây sau, cậu nghe anh lạnh giọng hỏi: "Sao hai người lại đến đây?"

 

Giọng điệu ấy không hề mang theo bất kỳ sự vui mừng nào, mà thậm chí còn có cả bất mãn và bất đắc dĩ.

 

Tô Nhung sửng sốt, tưởng mình nghe nhầm.

 

Chỉ nghe Ôn Mặc dịu dàng đáp lời, giọng mang theo một chút tủi thân: "Thì là vì nhớ con đấy thôi, lâu rồi chưa gặp mà."

 

"Hơn nữa..."
Ánh mắt bà dịu dàng rơi lên người Tô Nhung, giọng nói cũng trở nên thân mật hơn:
"Chúng ta vẫn chưa từng gặp Tiểu Nhung mà, muốn đến gặp mặt một chút."

 

Thật ra thì... câu này không hoàn toàn đúng.

 

Họ không phải chưa từng "gặp" Tô Nhung – họ đã thấy rất nhiều ảnh của cậu, và nghe nói về cậu suốt từ miệng Hứa Cảnh Dịch và chú Kiều, chỉ là chưa từng gặp mặt trực tiếp mà thôi.

 

Nhưng tất nhiên, bây giờ trước mặt có Tô Nhung, bà không thể nói rằng mình đã lưu trữ cả một album ảnh của cậu bé này.

 

Nghe đến đây, chân mày Hứa Cảnh Dịch nhíu chặt hơn, trong mắt hiện rõ sự không đồng tình.

 

Đúng lúc đó, Hứa Minh Bác lên tiếng.

 

Ông nhìn con trai, nhướng mày hỏi lại: "Sao, bọn ta đến đây cũng không được à?"

 

Nghe giọng nói rõ ràng không vui của ông, Tô Nhung hoảng đến mức khẽ run lên. Trong mắt cậu, Hứa Minh Bác là người khó gần nhất, cũng là người không dễ nói chuyện nhất.

 

Cảm nhận được cơ thể nhỏ nhắn bên cạnh đang run nhẹ, lông mày Hứa Cảnh Dịch nhíu chặt hơn, anh vỗ nhẹ lên lưng Tô Nhung, cúi đầu dịu giọng an ủi: "Đừng sợ, ông ấy chỉ hơi cộc tính, quen nói chuyện lớn tiếng thôi."

 

Nhìn thằng con trai trước giờ cứ như chó sói hoang bất kham, giờ lại nhỏ nhẹ an ủi một cậu bé bên cạnh mình bằng vẻ mặt dịu dàng đến vậy, Hứa Minh Bác cảm thấy mắt mình sắp rớt ra.

 

Thậm chí ông còn nghi ngờ không biết có phải mình hoa mắt rồi không, khóe miệng khẽ co giật.

 

Liếc nhìn sang vợ, chỉ thấy Ôn Mặc đang cười tủm tỉm, ánh mắt nhìn hai người đối diện còn mang theo cả sự trìu mến.

 

"......"

 

Nhất thời chẳng biết nói gì, Hứa Minh Bác quay sang nhìn chú Kiều đang đứng bên cạnh – người duy nhất không nói gì, nhưng lại tỏ vẻ rất tự nhiên, như thể chỉ có mình ông là người không tài nào tiếp nhận được dáng vẻ dịu dàng kia của con trai.

 

Nhưng thực ra, trong căn phòng này vẫn còn một người nữa cũng đang vô cùng bối rối.

 

Tô Nhung thật sự không hiểu nổi tình hình hiện tại là gì nữa.

 

Thậm chí cậu còn nghĩ có khi nào Hứa Cảnh Dịch bị chạm dây gì rồi không.

 

Trước áp lực từ người cha nghiêm khắc như vậy, sao anh lại chọn an ủi cậu trước chứ?

 

Cậu không hiểu. Cậu không biết. Cậu chỉ cảm thấy đầu óc rối tung cả lên.

 

Khi phát hiện ánh mắt Hứa Minh Bác nhìn sang mình, Tô Nhung cúi đầu, muốn ra hiệu để Hứa Cảnh Dịch đừng quan tâm đ ến mình nữa. Nhưng còn chưa kịp mở miệng...

 

Bụng cậu... đột nhiên réo lên một tiếng.

 

Ngay khoảnh khắc đó, mặt Tô Nhung đỏ rực, gần như mất hết cả mặt mũi.

 

Vì căng thẳng nên cảm giác đói như bị đè nén xuống, nhưng bụng vẫn trống rỗng, và khi thời gian đến, nó tự động biểu tình bằng một tiếng vang rõ mồn một.

 

Đúng lúc ấy, phòng khách đang rất yên tĩnh, nên âm thanh ấy càng trở nên rõ ràng hơn.

 

Lúc này, ngoài cảm giác bối rối, cậu còn cảm thấy xấu hổ đến cực điểm.

 

Thật sự quá mất mặt.

 

Tô Nhung hoàn toàn không dám ngẩng đầu lên, không dám nhìn ai.
Cậu đành mặc cho Hứa Cảnh Dịch nắm tay mình, trong đầu chỉ quanh quẩn một câu hỏi: Tại sao ngay từ đầu mình lại chọn đi xuống tầng chứ...?!