Làm ra mấy hành động thân mật như vậy... hình như là chuyện rất bình thường...
Nghĩ đến đây, Tô Nhung lại cảm thấy may mắn.
May mà lúc bị Hứa Cảnh Dịch hôn trộm hôm nay, xung quanh không có ai. Nếu không thật sự cậu xấu hổ đến mức muốn độn thổ mất thôi.
Không biết Tô Nhung đang rối rắm vì chuyện này, Hứa Cảnh Dịch ăn được bảy phần no thì đã đặt đũa xuống, tao nhã cầm khăn ăn bên cạnh lên lau miệng.
Lau xong, anh nhìn sang cậu thiếu niên bên cạnh đang muốn nói lại thôi, nhướn mày hỏi:
"Sao vậy?"
Nhìn chiếc khăn ăn trắng đặt bên tay đối phương, Tô Nhung ấp a ấp úng, tiếng nói ra bé đến mức gần như không nghe thấy:
"Cái đó... em dùng qua rồi mà..."
Tuy khăn ăn khá to, cậu chỉ dùng một góc nhỏ, còn anh thì dùng ở phần sạch bên kia, nhưng mà... nhưng mà hai người cùng dùng một cái khăn ăn vẫn kỳ lắm ấy...
"Không sao, anh không để ý."
Nghe anh nói nhẹ như không có gì, Tô Nhung bỗng thấy bất lực.
Thôi... lỡ dùng rồi thì cứ vậy đi.
Tựa người vào lưng ghế, Tô Nhung dần buông trôi suy nghĩ, cho đến khi một bàn tay lớn xuất hiện trong tầm mắt, cậu mới hoàn hồn lại.
"Lúc nãy em nói gì ấy nhỉ?"
Nhìn cậu bé bên cạnh vừa thôi ngẩn người, Hứa Cảnh Dịch nở nụ cười bất lực, kiên nhẫn nhắc lại: "Anh vừa nói, cuối năm nhà họ Hứa sẽ tổ chức một buổi yến tiệc, em có thể đi cùng anh không?"
Tiệc à...
Thật ra Tô Nhung không thích dự tiệc cho lắm.
Vì tiệc thường rất đông người, các chủ đề trò chuyện thì cậu lại không hiểu mấy, chỉ có thể đứng bên phụ họa, hoặc lẻn đi ăn vài cái bánh ngọt, đối với cậu thì đúng là chán ngắt.
Cậu vừa định mở miệng từ chối, nhưng bỗng nhớ tới lần trước Hứa Cảnh Dịch đã đồng ý đi dã ngoại với lớp cậu.
Còn cả... chuyện anh một mình ra khơi đi tìm cậu lúc gặp tai nạn trên biển...
"Được ạ." Tô Nhung gật đầu đồng ý.
Nhưng lý do đồng ý không chỉ vì muốn trả ơn.
Dù cho Hứa Cảnh Dịch chưa từng làm gì vì cậu, chỉ cần là bạn thanh mai trúc mã từ nhỏ, nếu anh có nhờ cậu điều gì, cậu cũng sẽ dốc hết sức giúp đỡ.
Hơn nữa... đi dự tiệc cũng đâu có gì quá khó.
"Tiểu Nhung ngoan quá."
Đầu cậu bị anh xoa nhẹ một cái, Tô Nhung ngượng ngùng quay mặt sang chỗ khác, môi bĩu nhẹ một cái.
Cái này... có gì đâu mà khen.
Chỉ là... chuyện nhỏ thôi mà...
"Khi nào vậy anh?"
"Chưa có thông báo chính thức." Hứa Cảnh Dịch đáp, "Nhưng nếu dựa vào mấy năm trước mà đoán, chắc khoảng hai tuần trước khi hết năm."
Nghe xong, Tô Nhung đột nhiên cứng người, Hứa Cảnh Dịch nhíu mày hỏi:
"Sao vậy? Lúc đó em có việc gì à?"
"Không hẳn có việc... chỉ là..."
Tô Nhung trông có chút khổ não, hai hàng lông mày xinh xắn nhíu chặt, gương mặt trông rất rầu rĩ: "Em không ngờ thời gian trôi nhanh như vậy... sắp đến cuối kỳ rồi."
"Chết thật, lại đến kỳ thi cuối kỳ nữa rồi."
Gương mặt nhỏ nhắn của cậu nhăn nhó như sắp khóc, giọng nói kéo dài ra nghe thật đáng thương: "Chết em rồi... dạo này toàn xin nghỉ học, số buổi lên lớp ít cực kỳ."
"Chắc chắn em sẽ trượt môn mất..."
Không biết lại nghĩ tới cái gì, Tô Nhung đột nhiên như bừng tỉnh, vội vàng kéo tay áo Hứa Cảnh Dịch: "Anh Cảnh Dịch, tối nay anh đưa em về trường đi. Em phải bế quan ôn thi một thời gian rồi."
Nghe thế, sắc mặt Hứa Cảnh Dịch cũng hơi cứng lại, trầm giọng hỏi:
"Tối nay đã muốn về rồi à? Gấp vậy sao?"
"Gấp lắm luôn ấy!"
Hoàn toàn không nhận ra vẻ mặt thoáng mất vui của anh, toàn bộ tâm trí của Tô Nhung đã lao vào trận chiến mang tên kỳ thi cuối kỳ.
Cậu lấy điện thoại ra, xem lại lịch thi các môn, rồi chăm chú đếm ngày trên lịch, đau lòng phát hiện:
Chỉ còn chưa đầy hai tuần!
"Anh đưa em về tối nay nha."
Như thể đã chấp nhận số phận, Tô Nhung buông tay, mềm nhũn tựa lưng vào ghế, cả người không còn tí sức lực.
Nhìn cậu bất lực đáng thương như vậy, Hứa Cảnh Dịch thu lại tâm trạng, khẽ bật cười:
"Cần anh giúp không?"
"Anh có thể giúp em ôn bài mà."
Nghe vậy, đôi mắt Tô Nhung sáng lên, nhưng rất nhanh lại tối xuống, lặng lẽ lắc đầu từ chối.
Dù Hứa Cảnh Dịch rất thông minh, nhưng anh học chương trình nước ngoài, có nhiều điểm khác biệt.
Huống hồ, đề thi cuối kỳ của Tô Nhung phần lớn là dựa trên sách giáo trình và ngân hàng đề, nếu Hứa Cảnh Dịch dạy cậu, không bằng mượn vở ghi của mấy bạn học giỏi còn hơn.
Nói cho cùng, Tô Nhung vẫn chưa hiểu rõ năng lực thật sự của Hứa Cảnh Dịch.
Thế nhưng, cho dù hệ thống giáo dục khác nhau, thì kiến thức vẫn là giống nhau, nội dung hoàn toàn có thể linh hoạt vận dụng.
Mà với trí thông minh của Hứa Cảnh Dịch, làm sao anh không nghĩ ra cách giúp cậu "tăng tốc" được chứ?
Nhưng thấy Tô Nhung từ chối, Hứa Cảnh Dịch cũng không nói thêm gì, chỉ đành tôn trọng quyết định của cậu.
"Vậy lát nữa anh đưa em về trường."
"Vâng vâng, cảm ơn anh Cảnh Dịch~"
*
Trong hai tuần tiếp theo, Tô Nhung dốc hết sức ôn tập, chỉ vì không muốn bị trượt môn trong kỳ thi cuối kỳ.
Học kỳ trước cậu đã rớt vài môn, nên rất hiểu cảm giác đau khổ đó là thế nào, chỉ còn cách cố gắng lần này mà thôi.
Cho đến khi thi xong môn cuối cùng, Tô Nhung cảm thấy mình như trút được gánh nặng cả đời.
Vừa thở phào nhẹ nhõm vừa như được giải thoát, cậu thu dọn đồ đạc về ký túc xá, tình cờ gặp Giang Tiền đang quay lại trường dọn đồ.
Nhìn thấy người kia, Tô Nhung còn tưởng mình hoa mắt.
Vì kể từ lần gặp Giang Tiền ở nhà Hứa Cảnh Dịch, cậu chưa từng thấy anh ta xuất hiện lại.
Tính ra thì suốt hai tuần qua, Giang Tiền chẳng về ký túc xá lần nào, cũng không biết đã đi đâu.
Nếu là lúc bình thường, Tô Nhung có thể đã tò mò mà nhắn tin hỏi thử.
Nhưng đúng lúc ấy lại rơi vào giai đoạn ôn thi + thi cử, khiến cậu tạm thời quên mất chuyện này.