Mỗi ngày đều dậy sớm đến thư viện, tối học xong mệt rã rời, tắm rửa xong là lăn ra ngủ ngay trên giường, hoàn toàn không còn sức để quan tâm đ ến chuyện gì khác.
Toàn bộ tâm trí của Tô Nhung đều đặt vào mục tiêu không để bị trượt môn, đến mức Hứa Cảnh Dịch cũng rất ít khi tìm đến cậu, vì sợ làm ảnh hưởng đến việc ôn tập của cậu.
Chính vì thế, khi Tô Nhung nhìn thấy Giang Tiền, cậu mới không khỏi hoài nghi rằng mình có nhìn nhầm không.
"Anh Giang?"
Tô Nhung vịn tay vào cửa, nhìn Giang Tiền đang quay lưng thu dọn hành lý, cậu khẽ hỏi:
"Anh về từ lúc nào vậy?"
Nghe thấy tiếng gọi, động tác của Giang Tiền khựng lại, vài giây sau mới quay đầu lại nhìn Tô Nhung, đáp: "Vừa mới về được khoảng nửa tiếng."
Tô Nhung khẽ "ồ" một tiếng, gật đầu rồi đóng cửa phòng lại, đi vào bên trong.
Thấy hành lý trên đất, cậu tò mò hỏi: "Anh đang dọn đồ về quê ạ? Hay là chuyển chỗ khác?"
Giang Tiền cúi mắt nhìn vài món hành lý dưới chân, ánh mắt khẽ tối lại, giọng nói trầm thấp: "Anh sắp xin rời ký túc."
"Hả?" – Tô Nhung ngạc nhiên kêu khẽ, không ngờ anh ta lại rút khỏi ký túc xá, ngẩn người hỏi tiếp: "Là vì đi thực tập ạ?"
"Cũng... xem như vậy."
Giang Tiền không khẳng định cũng chẳng phủ nhận, lơ đi và chuyển chủ đề:
"Em thi xong rồi à?"
"Thi xong rồi ạ!"
Nhắc đến việc này, tâm trạng Tô Nhung rõ ràng tốt hơn hẳn.
Hai tuần qua chẳng khác gì địa ngục, cuối cùng cũng vượt qua, giờ cậu chỉ còn mong đến kỳ nghỉ đầy thư thái phía trước.
Tô Nhung vui vẻ ngồi lên giường mình, giống như bạn bè thân thiết mà chia sẻ sơ qua chuyện ôn thi và bài vở với Giang Tiền, nhưng rồi cậu nhận ra tâm trạng anh có vẻ không tốt lắm.
Cậu nghĩ một lát, rồi không tiếp tục nói chuyện học hành nữa mà chuyển sang giúp anh sắp xếp lại một chút.
Quan sát biểu cảm của Giang Tiền, Tô Nhung cẩn thận hỏi: "Anh... đang buồn à?"
Không ngờ Tô Nhung lại nhạy cảm đến thế, trong mắt Giang Tiền thoáng vụt qua một tia dao động.
Anh ta dừng lại giây lát, nhìn cậu thiếu niên xinh xắn đang ngồi bên giường đối diện, bước từng bước đến gần.
Khi còn cách một cánh tay, Giang Tiền quỳ một gối xuống trước mặt cậu.
"Tô Nhung, nếu như... anh chỉ nói là nếu như."
Giọng anh ta trầm xuống, trong mắt lóe lên điều gì đó khiến Tô Nhung không thể hiểu nổi: "Nếu như sau này chúng ta không còn cơ hội gặp lại nữa... em sẽ quên anh chứ?"
Tô Nhung không hiểu sao Giang Tiền lại đột nhiên nói ra câu xúc động như thế, đầu óc cậu có chút choáng váng.
Nhưng khi thấy vẻ mặt nghiêm túc hiếm thấy của anh, cậu vội vàng trả lời: "Em nghĩ là... em sẽ không quên anh đâu."
Câu trả lời ấy không phải nói cho có.
Đối với Tô Nhung, cậu thật sự sẽ nhớ đến người như Giang Tiền.
Nghe thấy cậu nói vậy, nét căng thẳng trên mặt Giang Tiền mới giãn ra.
Anh ta mím môi, sau đó khẽ mở lời, như là cầu xin: "Tô Nhung, anh có thể... ôm em một cái được không?"
"Chỉ một cái thôi... có được không?"
Chương 80
"Được mà."
Lời vừa dứt, Tô Nhung đã bị anh ôm chặt vào lòng.
Vòng tay của Giang Tiền rất chặt, khiến cậu có cảm giác như mình sắp bị tan vào trong vòng tay của anh ta.
Đây là lần *****ên cậu thân mật với Giang Tiền đến mức này, mũi cậu ngửi được mùi bạc hà nhàn nhạt trên người đối phương – thanh mát, hơi lạnh, mang theo chút cảm giác sắc bén, giống hệt cảm giác mà Giang Tiền đem lại cho người khác.
Luôn giữ khoảng cách với mọi người, không dễ tiếp cận.
Tuy không nói là quá thích mùi bạc hà, nhưng Tô Nhung cũng không ghét.
Cậu nhẹ nhàng đưa tay ôm lại, lòng bàn tay chạm vào lưng Giang Tiền, cảm nhận được từng thớ cơ rắn chắc, và cũng lần *****ên nhận ra sự chênh lệch vóc dáng giữa hai người là rõ rệt đến vậy.
Vóc dáng rắn rỏi, vạm vỡ của Giang Tiền so với thân thể mảnh mai của Tô Nhung thật sự quá tương phản.
Chỉ bằng cái ôm này, anh ta gần như bao trọn cả cậu vào lòng, đôi bàn tay to lớn một tay trên, một tay dưới, ôm trọn phần lưng gầy gò ấy. Trong tình huống như vậy, nếu người đang ôm không chủ động buông ra, Tô Nhung căn bản không thể giãy thoát được.
Càng lúc càng ôm chặt, khiến Tô Nhung hơi bất an, nhưng nghĩ đến cảm xúc không ổn định của Giang Tiền, cậu vẫn kiềm lại không nói gì.
Cái ôm ấy kéo dài đến tận năm phút.
Khi Tô Nhung bắt đầu cảm thấy toàn thân tê cứng, cuối cùng Giang Tiền mới buông tay.
"Anh sao vậy?"
Sau khi được thả ra, Tô Nhung chú ý thấy mắt Giang Tiền hơi đỏ, dù anh nhanh chóng lấy lại trạng thái bình thường, nhưng cậu vẫn không kiềm được quan tâm hỏi: "Có chuyện gì xảy ra ạ?"
Tô Nhung rất hiếm khi thấy Giang Tiền để lộ vẻ yếu đuối.
Anh ta luôn là người mạnh mẽ, hầu như không bao giờ bộc lộ mặt mềm yếu.
Ngoại trừ lần trước, khi viện trưởng Đình gặp chuyện...
Nghĩ đến đây, Tô Nhung bỗng thấy lòng nặng trĩu, vội vàng hỏi:
"Có phải là... viện trưởng Đình xảy ra chuyện rồi không?"
Hôm đó sau khi cùng Giang Tiền thức trắng đêm trông viện trưởng, Tô Nhung không còn gặp lại anh.
Rồi sau đó cậu bị Úy Khanh Duẫn bắt đi mấy hôm, được cứu ra thì lại tức tốc quay về trường ôn thi.
Gần đây mọi việc dồn dập quá, đến nỗi cậu suýt nữa quên mất chuyện viện trưởng vẫn đang nằm viện.
Giờ thấy Giang Tiền với bộ dạng này, cậu không khỏi nghi ngờ:
Có phải là... viện trưởng đã xảy ra chuyện gì đó rồi không?
Cậu hiểu rõ viện trưởng Đình quan trọng với Giang Tiền đến mức nào.
Bà ấy chẳng khác nào mẹ ruột của anh, nuôi dưỡng và chăm sóc anh từ nhỏ đến lớn. Nếu như có chuyện gì xảy ra, ai mà chấp nhận nổi chứ?
Đột nhiên, Tô Nhung nhớ đến giấc mơ tiên tri vài tháng trước.
Lẽ nào... mọi việc vẫn đi theo hướng mà giấc mơ đó đã báo trước?
Cho dù cậu đã ra tay giúp đỡ, nhưng vẫn không thể thay đổi kết cục sao?
Càng nghĩ càng thấy lo, Tô Nhung căng thẳng nhìn chằm chằm Giang Tiền, thì thấy đối phương khẽ sững người rồi lắc đầu.
"Dì Đình không sao, dì ấy hồi phục rất tốt."
Giang Tiền nói,
"Dì ấy còn nói rất biết ơn em, muốn gặp mặt trực tiếp để cảm ơn."
"Không cần đâu ạ, không cần đâu."
Tô Nhung thở phào nhẹ nhõm, vội vàng xua tay.
Hôm đó tình huống gấp gáp, cậu ra tay giúp đỡ không chỉ vì muốn tránh cho Giang Tiền đi vào con đường đen tối như trong giấc mơ tiên tri, mà còn vì thật lòng muốn cứu viện trưởng.
Nếu viện trưởng Đình có mệnh hệ gì, mấy đứa trẻ đang sống nương tựa sau lưng bà ấy nhất định sẽ chịu ảnh hưởng lớn.