"Hơn nữa..."
Hứa Cảnh Dịch không nói tiếp nữa, anh khẽ lẩm bẩm, trong mắt loé lên một tia tối mờ.
Dù trong tình huống tệ nhất, anh vẫn có thể ra tay giúp đỡ, đảm bảo đưa được Giang Tiền lên vị trí đó.
Đó là giao dịch ngầm giữa hai người họ.
Thu lại những suy nghĩ vẩn vơ, Hứa Cảnh Dịch vừa lái xe tiếp tục chạy về phía trước, vừa dịu dàng nói: "Tin anh được không?"
"Dạ được."
Tô Nhung biết rõ thực lực của Hứa Cảnh Dịch, một khi anh đã nói Giang Tiền sẽ không gặp vấn đề gì, thì nhất định là như vậy.
Thấy thiếu niên nhỏ bên cạnh không còn nghĩ ngợi chuyện người đàn ông khác nữa, tâm trạng của Hứa Cảnh Dịch liền tốt hơn hẳn.
Rẽ qua một khúc quanh, anh nghe thấy Tô Nhung hỏi: "Mình đang đi đâu thế anh?"
"Đi thử đồ."
Hứa Cảnh Dịch giải thích,
"Bữa tiệc mà anh nhắc trước đó sẽ diễn ra vào ngày mai. Em còn nhớ tiệc cuối năm mà anh từng nói không?"
Nhắc đến mới khiến Tô Nhung nhớ ra.
Những ngày gần đây cậu bị kỳ thi cuối kỳ hành cho quay mòng mòng, nếu không có Hứa Cảnh Dịch chủ động nhắc, cậu thật sự đã quên sạch.
Không muốn thừa nhận mình đã quên, cậu lúng túng lảng qua chuyện đó rồi hỏi tiếp:
"Vậy thử đồ xong thì sao? Mình đi đâu nữa?"
"Thử đồ xong thì đi ăn. Ăn xong thì về nhà luôn."
Hứa Cảnh Dịch dừng xe trước cửa một cửa hàng, tắt máy, quay sang nhìn cậu bé bên cạnh đang có chút khó xử.
Anh nhướng mày hỏi:
"Sao thế?"
"À..."
Tô Nhung cúi đầu nhìn tin nhắn mới nhận, gương mặt nhỏ nhắn thoáng lộ vẻ khó xử:
"Bố em vừa nhắn bảo là đã về nhà, dặn tối nay em phải về nữa."
"Nhưng em hứa, ngày mai em nhất định sẽ tham dự tiệc cùng anh!"
"Tin em nha!"
Chương 81
"Con à, Tiểu Nhung đâu?"
Thấy Hứa Cảnh Dịch bước vào một mình, Ôn Mặc trang điểm quý phái, ăn mặc trang nhã – hơi ngạc nhiên:
"Sao không thấy thằng bé đi cùng?"
"Mẹ."
Hứa Cảnh Dịch mỉm cười, gật đầu chào mẹ mình và vài người phụ nữ đứng gần đó, rồi mới trả lời:
"Tiểu Nhung sẽ đến muộn một chút ạ."
"Mẹ cứ tưởng hai đứa đi cùng nhau cơ."
Ôn Mặc còn muốn hỏi tiếp vài câu, nhưng thấy xung quanh có người, bà đổi chủ đề:
"Bố con đang ở phòng nghỉ với ông nội, con đến đó chào hỏi đi."
"Vâng ạ."
Hứa Cảnh Dịch lễ phép chào mấy vị phu nhân rồi xoay người rời đi.
Nhìn theo bóng con trai rời khỏi, Ôn Mặc hơi nheo mắt, nhạy bén nhận ra tâm trạng con trai hôm nay có vẻ không tốt.
Chậc chậc...
Lẽ nào vì Tiểu Nhung không có bên cạnh sao?
"Phu nhân Hứa, cậu quý tử nhà chị đúng là tuấn tú phi phàm, nhìn mà ghen tỵ luôn ấy."
Mấy phu nhân bên cạnh lên tiếng tán thưởng,
"Đúng vậy, lễ phép, có chừng mực, lại tài giỏi... không biết đã có người yêu chưa?"
Ôn Mặc liếc nhìn người vừa hỏi, mỉm cười đáp:
"Nó á? Có người thích rồi, giờ đang theo đuổi đấy."
"Không thể nào? Cả thiếu gia Hứa mà cũng phải theo đuổi người ta à?"
Thấy đối phương bày ra vẻ mặt kinh ngạc, Ôn Mặc gật đầu: "Theo đuổi chứ, không theo đuổi thì sao mà cưới được vợ?"
"Thôi không nói nó nữa."
Ôn Mặc nhấc ly rượu trong tay nhấp một ngụm, đổi đề tài:
"Nghe nói tuần sau Hội Từ Tâm tổ chức buổi đấu giá thiện nguyện, các chị có hứng thú đi cùng không..."
*
Lúc này, Hứa Cảnh Dịch đã rời khỏi hội trường, đến trước cửa phòng nghỉ.
Anh nhẹ gõ cửa, một vệ sĩ mặc đồ đen mở ra.
"Thiếu gia Hứa."
Hứa Cảnh Dịch gật đầu nhẹ, chậm rãi bước vào trong.
Trong phòng nghỉ có mấy người, ngồi chính giữa là một cụ ông tóc bạc phơ nhưng thần thái quắc thước, ánh mắt sáng rõ, mang theo khí chất uy nghiêm khó tả.
Hứa Minh Bác cùng một người đàn ông trung niên tầm tuổi ông ta ngồi hai bên cụ ông. Trước mặt ba người là mấy nhân viên đang báo cáo lại các hạng mục của buổi tiệc.
Khi Hứa Cảnh Dịch bước vào, cả căn phòng lập tức chú ý đến anh.
"Ông nội, chú hai ạ."
Hứa Cảnh Dịch bước đến gần, mỉm cười chào ông và chú của mình.
"Ồ, tiểu Dịch đến rồi à."
Mắt ông sáng lên, vẫy tay gọi:
"Lại đây ngồi với ông."
"Lâu rồi không gặp, bận lắm sao? Cả ông già này cũng chẳng thèm ghé thăm."
Ngồi xuống bên cạnh ông nội, Hứa Cảnh Dịch lắc đầu:
"Lúc mới về nước, con định tới thăm ông ngay, nhưng nghe nói ông đang tịnh dưỡng ở Kỳ Nghi viên nên không dám làm phiền."
"Giờ nhìn ông tinh thần như vậy, chắc hiệu quả nghỉ ngơi rất tốt, có phải ông ăn tiên đan gì không đấy?"
Nghe vậy, ông cụ bật cười:
"Đâu ra tiên đan, bác sĩ Thiệu đổi cho ông liệu trình ăn kiêng mới."
"Dùng một thời gian thấy khoẻ ra thật, tỉnh táo hơn nhiều."
"Con dạo này thế nào? Có muốn để bác sĩ Thiệu kê cho vài đơn thuốc bổ không?"
"Bố à."
Hứa Minh Bác chen vào:
"Không cần phiền bác sĩ Thiệu đâu, thằng bé nhà mình tự có thuốc giải rồi."
Ông cụ cười phá lên, vỗ gối, như vừa nhớ ra gì đó:
"Đúng rồi, ta quên mất là tiểu Dịch nhà ta có thuốc giải rồi."
"Hôm nay thằng bé ấy có đến không?"
Không phủ nhận, Hứa Cảnh Dịch nở nụ cười: "Em ấy sẽ đến sau, lát nữa con dẫn em ấy đến gặp ông."
Lúc này, Hứa Minh Khiếu – chú hai – đột nhiên thở dài:
"Tư tưởng của bố thật sự hiện đại quá..."
"Minh Khiếu."
Hứa Minh Bác nhíu mày muốn ngăn em trai nói tiếp, nhưng không ngờ ông cụ còn nhanh hơn.
"Giờ là thời đại nào rồi, con vẫn sống trong xã hội cũ à?"
Ông cụ hừ một tiếng:
"Chính phủ đã hợp pháp hoá hôn nhân đồng giới cả chục năm nay rồi. Đất nước còn tiến bộ, chỉ có đầu óc con là dậm chân tại chỗ."
"Cái này gọi là... cố chấp bảo thủ!"
Bị mắng một câu, sắc mặt Hứa Minh Khiếu hơi khó coi, nhưng cũng không dám phản bác lại gì.