Thường Dịch Ninh nhắc đến "chú Cừ" – chính là cha của Tô Nhung, tên Tô Cừ.
Thấy vẻ mặt phóng đại của đối phương, Tô Nhung bật cười, khóe môi cũng cong cong: "Anh nói quá rồi."
Thường Dịch Ninh là đồng nghiệp mà tối hôm qua Tô Cừ dẫn về nhà, nói rằng nhà anh ở tỉnh ngoài, năm nay không về quê ăn Tết nên sẽ cùng họ đón Tết ở đây.
Về chuyện này, Tô Nhung vốn không có ý kiến gì.
Mà hôm nay dẫn theo Thường Dịch Ninh tới buổi tiệc này cũng chỉ vì không muốn để anh ấy ở nhà một mình.
Mới chỉ tiếp xúc một ngày, Tô Nhung đã thấy Thường Dịch Ninh là người rất giỏi ăn nói, không hề giống những người làm nghiên cứu mà cậu từng gặp – lúc nào cũng khô khan nghiêm túc. Trái lại, anh ta thường kể những chuyện thú vị khiến người khác bật cười.
Hai người còn đang trò chuyện, Tô Nhung đang định hỏi anh ta có muốn đi lấy chút đồ ăn không, thì bất ngờ nghe thấy sau lưng vang lên một giọng nói quen thuộc.
Khác hẳn với ngày thường, tối nay chất giọng ấm áp của người đàn ông kia bỗng trở nên trầm thấp, mang theo một luồng khí lạnh rờn rợn đến đáng sợ: "Tiểu Nhung, em có thể giới thiệu một chút không?"
"Người bên cạnh em là ai?"
Khoảnh khắc ấy, Tô Nhung còn tưởng mình nghe nhầm, không kịp phản ứng ngay lập tức.
Phải đến khi Thường Dịch Ninh đứng cạnh quay sang nhắc nhở: "Hình như có người gọi em kìa," cậu mới giật mình quay đầu lại.
Người đàn ông đứng đó mặc một bộ vest đồng màu với cậu, kiểu dáng cũng tương tự. Màu xanh đậm làm nổi bật khí chất cao quý lạnh lùng của anh, khiến anh như tỏa sáng giữa đám đông, nổi bật vô cùng.
Thân hình cao lớn cân đối hoàn toàn tôn lên bộ vest, đường cắt ôm sát làm lộ rõ vóc dáng rắn chắc và vòng eo thon gọn.
Thế nhưng một người đàn ông có khí chất như vậy lại không ai dám đến gần, bởi ánh mắt lạnh lẽo và khí thế sắc bén mang đậm phong thái "người lạ chớ lại gần".
Khuôn mặt anh lạnh như băng, dáng vẻ thường ngày dịu dàng nay đã nhuốm sự sắc bén. Đôi mắt đen sâu hun hút, các đường nét khuôn mặt cứng cáp và nghiêm nghị, cằm hơi siết lại, ánh mắt gắt gao khóa chặt lấy cậu thiếu niên trước mặt.
Khi thấy Tô Nhung cuối cùng cũng quay đầu lại, Hứa Cảnh Dịch liếc nhìn người đàn ông xa lạ bên cạnh cậu, cố gắng kiềm chế cơn điên đang trào lên trong lòng, giọng khàn khàn: "Tiểu Nhung?"
Thấy rõ người phía sau, Tô Nhung hơi sững sờ.
Cậu nhạy bén nhận ra Hứa Cảnh Dịch tối nay có gì đó rất lạ.
Nhưng theo bản năng, cậu vẫn bước về phía anh.
"Anh Cảnh Dịch."
Cậu khẽ gọi tên người đàn ông ấy, nào ngờ vừa tiến đến đã bị anh kéo sát lại, vòng tay đặt lên vai cậu, hương gỗ mát lạnh trên người anh bao trùm lấy cậu.
Tô Nhung ngạc nhiên "a" lên khe khẽ, còn chưa kịp ngẩng đầu thì đã nghe giọng nói áp sát bên tai: "Tiểu Nhung, người kia là ai?"
Giọng điệu dường như bình thản không gợn sóng, nhưng thực chất trong lòng anh là một con dã thú đang điên cuồng vùng vẫy muốn phá chuỗi xích, trừng trừng nhìn về phía người đàn ông lạ mặt với ánh mắt tràn đầy chiếm hữu.
Anh đã chờ suốt cả ngày, cuối cùng cũng đợi được người mình mong mỏi.
Vậy mà cảnh *****ên đập vào mắt lại là cậu thiếu niên đang ríu rít trò chuyện với người khác.
Ngọn lửa ghen tuông âm ỉ suốt ngày lập tức bùng lên, cháy rực trong mắt anh. Thế nhưng, trước mặt Tô Nhung, Hứa Cảnh Dịch vẫn giữ vững hình ảnh nho nhã, điềm tĩnh.
Tô Nhung khẽ cau mày – cậu thấy bản thân mình tối nay thật kỳ lạ, như thể trực giác đang không ngừng cảnh báo điều gì đó nguy hiểm.
Nhìn người thanh niên dịu dàng thân quen bên cạnh, cậu mỉm cười giới thiệu với anh:
"Đây là anh Thường Dịch Ninh, đồng nghiệp của ba em."
"À, là đồng nghiệp của chú Cừ."
Hứa Cảnh Dịch khẽ gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, vươn tay bắt lấy bàn tay đang lơ lửng giữa không trung của đối phương, miệng mỉm cười – nhưng trong đáy mắt lại vụt qua một tia lạnh tối.
"Chào anh, tôi là Hứa Cảnh Dịch, là... anh trai của Tiểu Nhung."
"Anh trai? Hai người là họ hàng à?"
Hứa Cảnh Dịch lắc đầu, nụ cười vẫn dịu dàng, bàn tay đặt trên vai Tô Nhung khẽ vỗ hai cái – hành động này ngay lập tức thu hút sự chú ý của Thường Dịch Ninh.
"Bọn tôi lớn lên cùng nhau, là thanh mai trúc mã."
Nhìn động tác đầy tính chiếm hữu của người đàn ông trước mặt, Thường Dịch Ninh khựng lại, ánh mắt nhìn về phía anh cũng trở nên khác lạ.
Anh ta còn chưa kịp mở lời, thì Tô Cừ đã bước tới.
Chỉ trong một khoảnh khắc, Thường Dịch Ninh tinh ý nhận ra sắc mặt của Hứa Cảnh Dịch chợt thay đổi – tất cả khí thế sắc bén lập tức được thu lại, thay vào đó là vẻ ôn hòa lịch thiệp đến mức không thể bắt bẻ.
Anh ta trơ mắt nhìn người đàn ông vừa rồi còn đầy công kích với mình, giờ lại cúi đầu lễ độ trước cha của Tô Nhung, ánh mắt, thái độ đều vô cùng cung kính.
"Chú Cừ, lâu rồi không gặp ạ."
Buông cánh tay đang khoác trên vai Tô Nhung, Hứa Cảnh Dịch hơi cúi người chào Tô Cừ: "Hôm qua nghe Tiểu Nhung nói chú về rồi."
"Đúng là lâu thật rồi đấy."
Tô Cừ mỉm cười gật đầu, ánh mắt nhìn Hứa Cảnh Dịch mang theo chút thân thiện:
"Gần cuối năm rồi, viện nghiên cứu cho nghỉ sớm một chút."
"À mà nãy mấy đứa đang nói chuyện gì vậy?"
"Bọn cháu mới quen nên nói vài câu xã giao thôi ạ."
Hứa Cảnh Dịch vừa trả lời, thì lại thấy có người khác bước tới, ánh mắt anh lập tức trầm xuống, khẽ nhíu mày.
"Chỗ này náo nhiệt ghê."
Một giọng cười vang lên, Tô Yến Lâm đi tới chào hỏi: "Bác Cả, lâu quá không gặp rồi ạ."
"Tiểu Lâm à, mấy năm không gặp, lớn phổng lên rồi."
Tô Cừ đã lâu không gặp Tô Yến Lâm, nhất thời suýt không nhận ra.
Nếu nói trước đây Tô Yến Lâm và Tô Nhung còn có vài nét giống nhau, thì giờ đây Yến Lâm đã hoàn toàn trở thành một người đàn ông thành đạt, chững chạc – khác hẳn với vẻ non nớt, thư sinh của con trai ông.
"Ba cháu đâu? Có đến không?"
Tô Cừ hỏi.
"Có ạ, lúc nãy ba cháu còn đang tìm bác đó."
Tô Yến Lâm đáp, "Hình như ba cháu có chuyện muốn trao đổi với bác."
"Vậy à, ông ấy đang ở đâu?"
"Nãy mới vào nhà vệ sinh, chắc giờ..."
Anh ta nói đến đây thì nhìn thấy một bóng người quen thuộc,
"À, kia kìa, đang đứng cạnh cây đàn piano đó."
Tô Cừ nhìn theo hướng anh ta chỉ, quả nhiên thấy em trai mình.
"Vậy bác qua đó trước, mấy đứa ở lại trò chuyện nhé."
Trước khi đi, ông dặn dò: "Tiểu Nhung, giúp ba tiếp anh Thường nhé, ba đi rồi quay lại ngay."