Sau Khi Thức Tỉnh, Mỹ Nhân Nhỏ Không Thể Trốn Thoát

Chương 161



Khu vực ăn uống đã không còn bóng dáng của Tô Nhung, Hứa Cảnh Dịch phóng mắt nhìn khắp hội trường, cuối cùng cũng thấy cậu ở một góc khuất.

 

Nhìn thấy Thường Dịch Ninh thân mật đưa tay nhéo má Tô Nhung, sắc mặt Hứa Cảnh Dịch lập tức trầm xuống, trong đôi mắt đen sâu thẳm ánh lên sự lạnh lẽo đầy nguy hiểm.

 

Anh đã dùng hết mọi cách: nhẹ nhàng khuyên bảo, kiên nhẫn dẫn dắt, tất cả chỉ để khiến Tô Nhung cắt đứt mọi liên hệ với những gã đàn ông nhàn rỗi bên ngoài. Nhưng điều đó không có nghĩa là cho phép người bạn thanh mai kia lợi dụng cơ hội để rời xa anh, càng không phải để người đàn ông khác có cơ hội tiếp cận.

 

Nhìn cái kẻ dám động vào má của Tô Nhung, trong lòng Hứa Cảnh Dịch bị ngọn lửa ghen tuông điên cuồng thiêu đốt, vẻ ngoài tuy có vẻ bình tĩnh nhưng nội tâm đã bắt đầu méo mó lệch lạc.

 

Anh cố ép bản thân không ra tay ***** gã to gan kia, nhưng sức lực nơi bàn tay lại càng siết mạnh hơn.

 

Trong đầu, ý nghĩ điên rồ đó lại một lần nữa trồi lên —— nhốt lại, đem Tô Nhung nhốt lại.

 

Nhốt lại rồi, Tô Nhung sẽ chỉ thuộc về một mình anh.

 

Cảm nhận được đôi mắt đen lạnh thấu xương kia, Thường Dịch Ninh chỉ cảm thấy toàn thân lạnh toát, còn cổ tay thì như sắp bị bẻ gãy.

 

"Á—! Hứa, Hứa tiên sinh, anh... anh buông tay ra đi!!"

 

Cơn đau khiến anh ta phải lắp bắp nói, ánh mắt cầu cứu hướng về phía Tô Nhung, rồi lại đảo qua bốn phía xung quanh, hy vọng có ai đó đến ngăn cản người đàn ông này.

 

Nhưng đây là một góc khuất, hoàn toàn không ai chú ý tới.

 

May mắn là Tô Nhung đã kịp phản ứng.

 

Nhìn thấy vẻ mặt Thường Dịch Ninh đầy đau đớn, cậu vội vàng ôm lấy cánh tay đang siết chặt của Hứa Cảnh Dịch, giọng nói hốt hoảng:

 

"Anh Cảnh Dịch, anh buông tay trước đi đã."

 

Ngay khi tiếng nói của Tô Nhung vừa dứt, Thường Dịch Ninh lập tức cảm thấy bàn tay đang giữ cổ tay mình bỗng thả lỏng.

 

Chưa kịp thở phào, đã nghe người kia hỏi:

 

"Cậu còn chưa trả lời câu hỏi của tôi đấy, hửm?"

 

Một chữ "hửm?" nhẹ bẫng thôi mà khiến Thường Dịch Ninh lạnh cả sống lưng.

 

Anh có cảm giác mình đang đối mặt với Diêm Vương, nếu không trả lời ngay, giây tiếp theo sẽ có hắc bạch vô thường đến lôi mình đi.

 

Vội vàng nuốt nước bọt, ép mình dẹp hết những ý nghĩ kỳ quái trong đầu, Thường Dịch Ninh nhanh chóng giải thích:

 

"Chỗ ăn uống đông quá, bọn tôi lấy đồ xong thì qua đây ngồi thôi."

 

"Ở đây ít người hơn mà."

 

Dĩ nhiên anh ta không thể nói thật nguyên nhân, chỉ đành bịa một lý do nghe có vẻ hợp lý.

 

Nghe vậy, Hứa Cảnh Dịch hơi nhướng mày, đôi mắt đen thẳm như muốn xác nhận điều gì đó, dịu giọng hỏi Tô Nhung: "Tiểu Nhung, đúng vậy không?"

 

Giọng của anh rất nhẹ, rất dịu dàng, nhưng lại khiến Tô Nhung cảm thấy... sợ một cách khó hiểu. Cậu muốn buông tay ra, nhưng dưới ánh mắt của Hứa Cảnh Dịch, lại không dám.

 

Cậu cứ cảm thấy nếu buông ra rồi, sẽ xảy ra chuyện gì đó rất tồi tệ.

 

Quả thật, ở một số khía cạnh, Tô Nhung vẫn rất nhạy cảm.

 

May mà cậu không buông tay, cũng không lộ ra vẻ sợ hãi hay muốn lùi bước, vô tình lại ổn định được tâm trạng đang trên bờ vực mất kiểm soát của người đàn ông kia.

 

Tô Nhung nhẹ gật đầu xác nhận lời Thường Dịch Ninh, rồi rón rén lái sang chuyện khác: "Anh Cảnh Dịch, anh đến tìm em sao?"

 

Biết rõ cậu đang chuyển đề tài, Hứa Cảnh Dịch nheo mắt, nhưng vẫn thuận theo, khẽ "ừ" một tiếng.

 

"Mẹ anh muốn gặp em nói chuyện."

 

Dù trong lòng vẫn có phần ngại ngùng khi đối diện với mẹ của Hứa Cảnh Dịch, nhưng lúc này Tô Nhung chỉ muốn đưa anh rời khỏi đây càng sớm càng tốt.

 

Trực giác mách bảo cậu: nơi này không nên ở lâu.

 

"Vậy, vậy tụi mình đi thôi." Vừa nói, cậu vừa vội vã ôm lấy cánh tay của Hứa Cảnh Dịch, kéo anh rời khỏi góc khuất, không dám quay đầu nhìn Thường Dịch Ninh lấy một cái.

 

Cậu sợ hành động của mình sẽ khiến Thường Dịch Ninh gặp rắc rối.

 

Nhìn bóng lưng nhỏ bé chỉ cao tới ngực mình, ánh mắt Hứa Cảnh Dịch tối lại, trong mắt thoáng hiện một tia phức tạp.

 

Tô Nhung rõ ràng đang bảo vệ Thường Dịch Ninh.

 

Mới quen nhau chưa tới hai ngày, dựa vào cái gì mà gã đó được cậu bảo vệ?

 

*

 

Nhìn hai người đã rời xa, Thường Dịch Ninh vừa xoa cổ tay đau nhức vừa rít lên:

 

"Tên đó rốt cuộc dùng bao nhiêu sức vậy trời?"

 

Anh ta tự nhận mình cũng không phải dạng yếu ớt, ngày thường còn hay đến phòng gym rèn luyện, sao lại không đỡ nổi lực tay của đối phương?

 

Lẩm bẩm trong lòng, động tác xoa tay của Thường Dịch Ninh chợt khựng lại.

 

Người đàn ông suýt bẻ gãy tay anh bỗng nhiên quay đầu lại, ánh mắt mang theo lời cảnh cáo rõ rệt, còn bàn tay đang khoác lên vai Tô Nhung thì như tuyên bố quyền sở hữu rõ ràng.

 

Nhìn bàn tay từng siết chặt cổ tay mình, Thường Dịch Ninh khẽ nuốt nước bọt, cố nặn ra một nụ cười bình thản.

 

Nhưng trong lòng lại không kiềm được mà lo lắng cho Tô Nhung.

 

Ở bên một người đàn ông nguy hiểm như thế... rốt cuộc là phúc hay họa đây?

 

Cuối cùng, Hứa Cảnh Dịch thu hồi ánh mắt, Thường Dịch Ninh thầm thở phào nhẹ nhõm.

 

Anh ta dùng tay không bị thương lấy điện thoại ra, nghĩ ngợi một lát, rồi nhắn một tin gửi cho Tô Nhung.

 

*

 

Đang định bước đến bên cạnh Ôn Mặc, Tô Nhung bỗng khựng lại giữa chừng.

 

"Sao thế?"

 

"Không... không có gì."

 

Tô Nhung vội lắc đầu, theo phản xạ giấu chuyện điện thoại mình vừa rung lên, không kể với Hứa Cảnh Dịch.

 

Chương 83

 

Tô Nhung rõ ràng không giỏi nói dối.

 

Cậu không biết, chỉ hai giây dừng lại và hành động đưa tay sờ túi đã hoàn toàn bại lộ.

 

Hứa Cảnh Dịch thu lại ánh mắt, mặt không biểu cảm gật nhẹ đầu, bàn tay lớn khẽ vỗ vỗ lên vai cậu, dịu dàng nói: "Lát nữa anh dẫn em gặp ông nội."

 

"Ông muốn gặp em."

 

Lời này lập tức khiến Tô Nhung chuyển hướng chú ý, không còn nghĩ đến chuyện ai đã gửi tin nhắn nữa. Cậu bắt đầu căng thẳng: "Sao... sao tự nhiên lại vậy ạ?"

 

Tính đến thời điểm này, cậu chỉ mới gặp người nhà Hứa Cảnh Dịch lần đầu mấy hôm trước, không ngờ hôm nay lại được gặp cả ông nội của anh.

 

Khi nãy lúc Hứa Minh Bác lên phát biểu, cậu cũng đã nghe người xung quanh bàn tán mới biết đến sự thần bí của nhà họ Hứa và những câu chuyện về vị lão gia chưa từng lộ diện.