Sau Khi Thức Tỉnh, Mỹ Nhân Nhỏ Không Thể Trốn Thoát

Chương 164



Một cái cớ vụng về đến nực cười, cũng chỉ có một người vụng về không biết nói dối như Tô Nhung mới có thể nghĩ ra được.

 

Biểu cảm lúng túng, chột dạ kia gần như đã viết rõ ràng bốn chữ to đùng trên mặt: "Tôi đang nói dối."

 

Thế nhưng Hứa Cảnh Dịch lại không vạch trần cậu. Anh chỉ khẽ bật cười, ngược lại còn thuận theo lời cậu:

 

"Vậy à? Vậy vỗ sạch rồi thì để gối về chỗ cũ nhé."

 

Rồi anh dịu giọng, như thường lệ hỏi han:

 

"Tóc khô chưa? Lại đây, để anh sấy cho."

 

Anh đã quen với việc giúp cậu nhóc lười sấy tóc này sấy đầu, thế nhưng lần này Tô Nhung lại lắp bắp từ chối:

 

"Em... em đã sấy khô gần hết rồi."

 

Cậu không dám nhìn vào mắt Hứa Cảnh Dịch, đôi mắt cụp xuống tránh đi ánh nhìn đổ dồn lên người, trong lòng có chút chột dạ:

 

"Lúc anh tắm em đã sấy rồi... em thấy buồn ngủ..."

 

"Ồ? Vậy à?"

 

Giọng Hứa Cảnh Dịch trầm xuống, ánh mắt nhìn cậu nhóc đang cố né tránh giao tiếp bằng mắt trở nên có phần không hài lòng.

 

Từ lúc bước vào phòng, Tô Nhung đã có gì đó rất lạ — cậu tránh tiếp xúc ánh mắt và cơ thể với anh.

 

Đôi môi mím chặt, yết hầu khẽ chuyển động một chút, Hứa Cảnh Dịch cảm thấy cổ họng mình khô khốc, anh nhẹ ho một tiếng rồi rút lại ánh nhìn.

 

*

 

Cảm nhận được ánh mắt anh cuối cùng cũng rời đi, Tô Nhung âm thầm thở phào.

 

Cậu cúi đầu, định vén chăn nằm xuống thì bỗng phát hiện người đàn ông đang đứng bên cửa sổ khẽ ho, một tay che miệng, tay còn lại day nhẹ thái dương, giữa hàng mày nhíu chặt là vẻ mệt mỏi không giấu được.

 

"Anh Cảnh Dịch, anh sao thế?"

 

Vẻ mặt Hứa Cảnh Dịch khiến Tô Nhung lo lắng hẳn lên, cậu không màng gì khác, nhanh chóng xỏ dép bước đến bên cạnh anh.

 

Cậu nhẹ nhàng chạm vào cánh tay buông thõng bên người của anh, lo lắng hỏi nhỏ:

 

"Anh thấy trong người không khỏe à?"

 

Cậu bé mày cau lại, trong đôi mắt đẹp là sự quan tâm lo lắng hiện rõ mồn một. Mọi biểu hiện đều lọt vào tầm mắt Hứa Cảnh Dịch — anh thu lại ánh nhìn, đáp nhỏ:

 

"Không sao. Chắc là hơi mệt chút thôi."

 

Lời vừa nói ra, vẻ mệt mỏi giữa hàng mày lại càng rõ hơn.

 

Hiếm khi thấy được dáng vẻ mệt mỏi, yếu đuối như thế này của Hứa Cảnh Dịch, thậm chí có thể nói là lần đầu, khiến Tô Nhung càng thêm lo. Cậu đã hoàn toàn quên mất mình từng tự nhủ sẽ giữ khoảng cách an toàn với anh.

 

*

 

Lúc Hứa Cảnh Dịch đi tắm, Tô Nhung lại lôi điện thoại ra, mở đoạn tin nhắn với Thường Dịch Ninh.

 

Tin cuối cùng là do cậu gửi, hẹn đối phương ngày mai gặp mặt.

 

Còn ở phía trên là tin nhắn của Thường Dịch Ninh:

 

【Tiểu Nhung, mai em rảnh không? Mình gặp nhau được chứ? Là về chuyện giữa em và Hứa Cảnh Dịch... anh nghĩ mình có thể giải thích rồi.】

 

Chỉ cần liên quan đến Hứa Cảnh Dịch, Tô Nhung luôn không thể không bị ảnh hưởng.

 

Về chuyện quan hệ giữa anh và Hứa Cảnh Dịch mà Thường Dịch Ninh nhắc đến... trong đầu Tô Nhung đột ngột lướt qua rất nhiều hình ảnh:

 

— Cảnh tượng tối nay Hứa Cảnh Dịch đi cùng một người phụ nữ lạ.
— Hình ảnh cậu tỉnh dậy sau vụ tai nạn biển và thấy Hứa Cảnh Dịch *****ên.
— Và cả khoảnh khắc gần đây khi cậu đang ngủ say thì bị Hứa Cảnh Dịch lén hôn.

 

Chỉ vừa nghĩ đến, mặt cậu liền đỏ bừng, tay run rẩy tắt màn hình điện thoại.

 

Thu mình ôm đầu gối ngồi trên giường, ngón tay cậu không biết từ khi nào đã chạm lên môi, ngón cái lướt qua môi dưới mềm mại, bất giác nhớ lại cảm giác lúc bị hôn.

 

Ban đầu, nụ hôn ấy thật nhẹ, như thể đối phương sợ làm cậu tỉnh giấc.

 

Nhưng sau đó, như thế vẫn chưa đủ, chiếc lưỡi nóng ấm ấy liền lén lút nhưng đầy chiếm hữu mà thăm dò tiến vào.

 

Chưa từng có lúc nào cậu hối hận như vậy, vì đã giả vờ ngủ — để rồi khi bị lén hôn thì đầu óc lại rõ ràng đến từng chi tiết.

 

Từng chuyển động của đầu lưỡi anh, từng sự dây dưa trong khoang miệng... tất cả đều khắc sâu vào trí nhớ.

 

Tưởng rằng đã gần hai tuần, mình sẽ quên được chuyện đó. Ai ngờ càng nhớ lại càng rõ mồn một.

 

Cậu khẽ mím môi khô khốc, ánh mắt vô thức lại hướng về phía phòng tắm.

 

Tại sao Hứa Cảnh Dịch lại hôn mình? Đến giờ, cậu vẫn không nghĩ ra được lý do.

 

Chẳng lẽ... vì anh sống ở nước ngoài lâu, nên quen với kiểu bày tỏ thân mật như vậy?

 

Tô Nhung xoay đủ hướng để tìm cho anh một lý do hợp lý, nhưng dù nghĩ thế nào cậu cũng không dám tin là anh có thể có tình cảm với mình.

 

Chỉ cần có ý nghĩ đó lóe lên, cậu liền vội vàng dập tắt.

 

Không thể nào. Họ là thanh mai trúc mã, chẳng lẽ giờ lại có thể thay đổi quan hệ dễ như vậy sao?

 

Hai mươi mấy năm làm bạn thân, giờ bắt cậu nghĩ theo hướng khác thì thật sự rất khó.

 

Nhưng mà... được Hứa Cảnh Dịch thích... hình như cũng không hẳn là chuyện xấu?

 

Tiếng nước ào ào vang lên từ phòng tắm, mặt Tô Nhung càng lúc càng đỏ, tim đập thình thịch như sắp nhảy ra khỏi lồ ng ngực. Cậu lo sợ cánh cửa kia sẽ đột nhiên mở ra.

 

Và hình như người trong phòng tắm nghe được tiếng lòng của cậu, tiếng nước đột ngột ngừng lại. Một lát sau, Hứa Cảnh Dịch vừa lau tóc vừa bước ra ngoài.

 

*

 

Cậu không dám nhìn thẳng, sợ rằng mấy suy nghĩ đáng xấu hổ trong đầu sẽ bị anh phát hiện.

 

Vì thế cậu vội vàng quay lưng lại, giả vờ bận rộn với việc vỗ gối.

 

Trong lòng tự nói với bản thân: có lẽ là do khoảng cách quá gần, nên mới nghĩ linh tinh.

 

Hay là... nên giữ khoảng cách an toàn?

 

Nhưng mà — cái quyết định này chưa trụ được năm phút, Tô Nhung đã tự mình phá bỏ.

 

Bởi khi thấy anh mệt mỏi như vậy, cậu quên sạch khoảng cách hay lý trí gì cả, liền đỡ anh ngồi xuống ghế sofa, chủ động đề nghị sấy tóc giúp.

 

Cậu dịu dàng, cẩn thận chăm sóc anh, và cuối cùng — dưới giọng nói khàn khàn mệt mỏi của người kia, cậu bị dỗ dành kéo hai cái gối lại sát nhau, dính sát, nằm gần nhau như cũ.

 

Tối hôm đó, cậu bị anh ôm chặt cả đêm mà ngủ.

 

Sáng hôm sau tỉnh dậy, nhìn thấy trên cổ mình có một vết hằn nhè nhẹ, Tô Nhung còn ngơ ngác tự hỏi: "Hử? Trời lạnh thế này mà còn có muỗi sao?"