Sau Khi Thức Tỉnh, Mỹ Nhân Nhỏ Không Thể Trốn Thoát

Chương 172



Cho đến khi gốc lưỡi bị m út đến phát đau, khoang miệng bị càn quét sạch sẽ, khóe môi và cằm đều để lại vệt ẩm ướt long lanh, người đàn ông tham lam kia mới chịu kết thúc nụ hôn dài ngọt đến nghẹt thở ấy.

 

"Đúng là ngọt thật."
Khi nói ra câu đó, giọng anh trở nên khàn khàn, mang theo từ tính quyến rũ, trong đôi mắt tối lại, ẩn chứa cảm xúc mãnh liệt sâu không lường được.

 

Vừa được buông ra, Tô Nhung liền thở hổn hển từng hơi lớn.
Cậu cảm giác mình sắp nghẹt thở đến nơi rồi.

 

Một cậu nhóc chưa từng trải qua nụ hôn nào kéo dài và mãnh liệt như vậy, lúc này miệng đã đỏ lên rõ rệt, đôi mắt trong trẻo cũng trở nên mơ màng, ướt nhẹ như phủ một lớp sương mỏng.

 

Đôi mắt tinh xảo ấy hoe đỏ, hàng mi dài ướt đẫm, nơi khóe mắt còn đọng lại vài giọt nước long lanh.

 

Hai má ửng hồng đẹp đến mê mẩn, gương mặt lấp lánh như được phủ một lớp sương đào, khiến người ta chỉ muốn cúi xuống hôn thêm lần nữa.

 

Cuối cùng cũng lấy lại hơi thở, Tô Nhung trừng mắt nhìn người đàn ông mặt không đổi sắc trước mặt, nhỏ giọng oán trách:

 

"Anh lại hôn đến mức làm em đau rồi."

 

Không chỉ đau, mà... ở đây có nhiều người nhìn thế này, sao anh lại dám hôn... hôn đến mức quá đáng như vậy chứ!

 

"Bảo bối, xin lỗi."

 

"Anh không kiềm được."

 

Tô Nhung nghe vậy, mặt càng đỏ hơn.
Câu nào câu nấy đều khiến người ta muốn chui xuống gầm bàn trốn mất.

 

Không dám nói thêm gì với người đàn ông này nữa, cậu run run cầm lại cái muỗng rơi trên bàn, múc một thìa pudding thật lớn rồi đưa vào miệng, mặc kệ ánh nhìn sói đói từ người bên cạnh, không thèm ngó đến.

 

Cậu quay mặt đi, miệng lẩm bẩm đầy tức tối: "Không cho anh ăn nữa!"

 

*

 

Từ sau khi xác định quan hệ, rất nhiều thứ đã không còn như trước.

 

Tắm xong, quấn khăn bước ra, Tô Nhung nhìn chiếc giường lớn duy nhất trong phòng, tim đập thình thịch.

 

Trước kia chỉ là thanh mai trúc mã, ngủ chung cũng chẳng thấy vấn đề gì. Nhưng giờ thì khác rồi — xác định quan hệ rồi, nằm chung giường bỗng cảm thấy ngại đến muốn nổ tung.

 

Nghĩ đến những lần trước ngủ chung, cậu luôn bị ôm chặt cứng, phía sau là thân thể nóng ấm dán sát vào lưng, chỉ cần cậu nhích một chút liền bị kéo lại ngay, bàn tay đặt nơi eo giống như dính keo, không rời nổi.

 

Mà không chỉ có thế...

 

Thực sự rất rõ ràng. Lại còn... dán sát sau lưng.

 

Chỉ cần vô tình chạm phải, người kia liền dùng bàn tay nóng như lửa nắm lấy cổ tay cậu, áp sát bên tai hỏi: "Em muốn làm gì?"

 

Cậu muốn làm gì chứ? Cậu chỉ muốn ngủ thôi mà!

 

Thế mà người này lại cố tình không hiểu, IQ cao ngất trời bỗng tụt về âm, rồi siết chặt tay cậu, cơ thể lại càng dán sát hơn...

 

"Tiểu Nhung, em đang nghĩ gì vậy?"

 

Dòng suy nghĩ đang bay xa bị cắt ngang. Nhìn thấy người đàn ông bất ngờ xuất hiện bên cạnh, Tô Nhung giật mình phát hiện mình đã ngẩn ngơ đứng đây từ nãy đến giờ.

 

Ánh mắt cậu lướt qua người đàn ông đang lau tóc, mùi sữa tắm giống hệt mình tỏa ra từ anh. Tim lại đập loạn.

 

"Không, không có gì đâu..."
Cậu tránh ánh mắt đối phương, vùi mặt vào chiếc khăn ẩm còn vương nước, cố gắng làm dịu lại nhiệt độ trên mặt mình.
"Anh Cảnh Dịch, nhà này còn phòng nào khác không ạ?"

 

Người đàn ông vốn đang nở nụ cười vì sắc hồng hiện lên trên má cậu, bỗng chốc sầm mặt.
Anh dừng tay đang lau tóc, đặt lên vai cậu, giọng vẫn nhẹ nhàng nhưng sâu bên trong lại ẩn chứa áp lực không thể coi thường: "Tại sao lại cần phòng khác?"

 

Không hề nhận ra nguy hiểm đang đến gần, giọng Tô Nhung vẫn ấm ấm từ trong khăn bay ra:

 

"Em muốn ngủ một mình."

 

Nghe vậy, đôi mắt đen của anh lóe lên ánh sáng nguy hiểm.

 

Hứa Cảnh Dịch nhìn gò má ửng hồng của Tô Nhung, không biết đang nghĩ gì, khẽ mím môi rồi nói: "Tầng hai có một phòng trống, anh sẽ bảo người dọn dẹp."

 

"Anh giúp em sấy tóc trước, rồi em xuống sau."

 

Tưởng rằng mình sẽ xuống dưới lầu ngủ, Tô Nhung ngoan ngoãn gật đầu, để mặc anh chăm sóc.
Cậu như thói quen dựa vào lồ ng ngực ấm áp, nhắm mắt lại tận hưởng sự dịu dàng của anh.

 

Hứa Cảnh Dịch điều chỉnh máy sấy, ánh mắt cụp xuống, chăm chú nhìn mái tóc đen mềm mại của cậu.
Những ngón tay thon dài nhẹ nhàng luồn qua từng lọn tóc ướt, cố gắng hong khô từng sợi một cách cẩn thận.

 

Nhưng dần dần, ánh nhìn của anh bắt đầu trượt xuống thấp hơn.

 

Theo những lọn tóc rối, ánh mắt lướt qua chiếc cổ trắng nõn, dừng lại ở xương quai xanh tinh tế lộ ra nhờ cổ áo bị gió sấy hất lên, cuối cùng... rơi xuống hai điểm hồng hồng trước ngực ẩn dưới lớp áo mỏng.

 

Cổ họng anh khẽ động, ánh mắt tối sâu như vực.

 

Tay vẫn không ngừng, giọt nước vương trên tóc theo gió nóng rơi xuống, vừa vặn đọng lại ở nơi đỏ hồng mê người kia.

 

Tựa như một quả mọng nước căng tròn, được lớp màng mỏng bao bọc, trong suốt lấp lánh, khiến người ta chỉ muốn cúi xuống li3m thử xem hương vị ấy ngọt đến mức nào.

 

Hơi thở anh khựng lại, rồi bắt đầu dồn dập.
Thế nhưng anh giấu rất khéo, Tô Nhung đang nhắm mắt hoàn toàn không hay biết gì.

 

Anh giảm nhiệt độ máy sấy hai độ, đổi hướng gió, để hơi nóng lướt nhẹ qua cổ áo.
Giọt nước đọng kia cũng không biết đã biến mất từ lúc nào, chỉ còn lại làn da trắng hồng đang từ từ chuyển thành đỏ ửng xinh đẹp.

 

Biến hóa tinh tế ấy khiến anh khẽ nheo mắt.
Tay cầm máy sấy siết chặt lại, đầu ngón tay như ngứa ran — rất muốn chạm vào.

 

Tô Nhung không hề hay biết, thân thể mảnh khảnh của cậu đang bị người bạn thanh mai trúc mã "săm soi" bằng chiếc máy sấy tóc, từng chỗ nhạy cảm phía trước bị gió nóng lướt qua.

 

Chỉ cảm thấy phần da kia hơi nóng, cậu khó chịu nhíu mày, dịch người né tránh.

 

Vai bị người kia ôm lại, nhưng may là luồng gió nóng kia cũng chuyển hướng.

 

Tô Nhung cảm thấy lần sấy tóc này lâu hơn mọi khi rất nhiều.
Được bao bọc trong hơi ấm dịu dàng, cậu gần như sụp mí vì buồn ngủ, kéo nhẹ cổ áo còn vương hơi nóng, cố gắng giữ tỉnh táo: "Buồn ngủ quá... Em xuống ngủ đây."